Ban đầu An An định chiều thứ tư sẽ đi trả ô cho Thịnh Giang Bắc, chẳng qua kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, một cuộc điện thoại khiến cô bị bắt tới sân bay đón người.
Từ rất xa đã nhìn thấy một đôi mẹ con có ngoại hình nổi bật mặc đồ đôi chậm rãi đi đến. Người mẹ trẻ tuổi đẩy xe đẩy, trên xe đặt mấy cái va li. Một đứa trẻ trắng trẻo ngồi trên một chiếc va li trong số đó, gương mặt cô bé ửng hồng, trong miệng ngậm kẹo que, l**m một cái lại quay đầu nhìn mẹ của mình, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhất là đôi mắt to tròn đen lúng liếng kia phối với khuôn mặt như bánh bao trắng, cực kỳ giống đồng tử trong tranh tết.
Tô An An vừa liếc mắt đã nhìn thấy họ, sau khi người phụ nữ đến gần, cô đi nhanh vài bước, dang tay ra ôm đứa trẻ trên va li lên. Cô bé gần mười lăm tháng tuổi, ôm hơi nặng tay. Cô nhẹ nhàng véo má cô bé, hỏi: "Pudding có nhớ cô không nào?"
Cô bé không sợ người lạ, vui sướng khoa chân múa tay, cười ch** n**c miếng, vui vẻ gọi mẹ. Tô An An chỉ lỗi, phải gọi cô, nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm Tô An An gọi mẹ, cuối cùng là Tô Cửu Hạ chấm dứt cuộc đối thoại lòng vòng này: "Cứ để nó gọi đi, giờ nó mới bắt đầu học nói, chỉ biết gọi mẹ. Nó thấy người gọi mẹ, nhìn bàn cũng gọi mẹ, vừa rồi ở trên máy bay còn nhìn chằm chằm tiếp viên hàng không gọi mẹ cơ. Con bé này đúng là làm người đau đầu."
Tô An An ngửa đầu cười to, bế bổng cô bé lên, vô tâm nói: "Không sao, chỉ cần sau khi lớn lên đừng nhận sai mẹ là được."
Cô bé không biết người lớn đang nói gì, chỉ tập trung m*t kẹo. Tô Cửu Hạ lo lắng nói: "Mấy ngày hôm trước nó vừa mới khỏi ho, mấy ngày nay ăn nhiều kẹo lắm. Chị lại không có thời gian chăm sóc nó, bảo mẫu không chống đỡ được trước đòn tấn công bằng nước mắt của nó, bây giờ vừa thấy nó khóc là cho kẹo, phỏng chừng lại sắp ho rồi."
Tô An An cười nói: "Để em."
Cô quay đầu hỏi Pudding bằng giọng điệu thương lượng: "Cho cô ăn một miếng được không?"
Bé Pudding đã có thể hiểu đại khái được ý của người lớn. Cô bé cúi đầu nhìn cây kẹo trong tay vẫn còn to, hào phóng nhét vào miệng Tô An An. Tô An An nhân cơ hội cố sức cắn một miếng, chờ tới lúc bé Pudding rút kẹo ra, trên que chỉ một một miếng be bé. Cô bé trừng to mắt, vẻ mặt hoang mang, nhìn mẹ đang nhịn cười, lại nhìn An An đang ngậm kẹo giả vờ vô tội, hiển nhiên là không thể tin được là mình chỉ còn một cái que.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT