Edit: Hiền

Nguyễn Nhiễm lái xe không nói một lời, hai tay nắm chặt vô lăng. Nguyễn Kỳ không cần nhìn sắc mặt cô cũng biết lúc này chắc chắn cô đang không vui. 

Nguyễn Kỳ tưởng rằng mình gian lận đã khiến chị gái tức giận, cậu ngập ngừng xin lỗi: "Em biết lỗi rồi mà, sau này em không bao giờ lén nhìn bài người khác nữa đâu, chị đừng có cau mày thế, làm em sợ chết đi được." 

Trước đây mỗi lần Nguyễn Nhiễm đến trường giúp Nguyễn Kỳ xử lý việc, Nguyễn Kỳ đều miễn cưỡng xin lỗi như vậy. Bởi vì bản tính của Nguyễn Nhiễm phóng khoáng, nhưng tam quan vẫn rất chính trực. Nếu Nguyễn Kỳ thực sự làm điều gì không tốt, dù có giúp cậu đến gặp phụ huynh, về nhà vẫn sẽ phê bình cậu. 

Chuyện gian lận này Nguyễn Kỳ thấy không phải chuyện lớn, hơn nữa cậu nhớ ngày xưa Nguyễn Nhiễm đi học cũng từng gian lận. Nhưng phản ứng của cô hôm nay dường như còn đáng sợ hơn cả lần cậu đánh nhau lúc trước. 

Nguyễn Kỳ liếc nhìn Nguyễn Nhiễm, cô mím chặt môi, ánh mắt không có chút ý cười nào, nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước như nhìn kẻ thù, thậm chí Nguyễn Kỳ còn lo cô sẽ đạp ga tông thẳng vào xe đó.

Nguyễn Kỳ siết chặt dây an toàn, có chút căng thẳng nhưng không phục nói: "Đây có phải chuyện gì lớn đâu, trước đây chị cũng từng gian lận còn gì, có cần làm quá lên thế không, em đã nói là sau này em không..." 

"Em muốn học thế nào, muốn học hay không tùy em." 

Nguyễn Nhiễm lạnh lùng ngắt lời Nguyễn Kỳ, đèn đỏ bật sáng, chiếc xe phía trước đột ngột dừng lại, Nguyễn Nhiễm phanh gấp một cái, suýt chút nữa đâm vào đuôi xe đó, cô tức giận bấm còi inh ỏi. 

Nguyễn Nhiễm thở hắt ra quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ, giọng điệu gay gắt nói: "Gia đình chúng ta chưa bao giờ giới hạn yêu cầu đối với con cái trong việc học, nếu em có sở trường hay sở thích khác thì cứ phát triển như chị đây này. Thế nên em có học hay không thì không ai quản, nhưng bây giờ em có sở trường, có sở thích nào không? Suốt ngày chỉ biết gây họa, còn hại chị cũng bị thầy giáo mắng."

"Thầy Lý mắng chị chỗ nào?" Nguyễn Kỳ thấy Nguyễn Nhiễm rất kỳ lạ: "Nãy giờ thầy ấy toàn nói em thôi, có nói gì chị đâu. Tự dưng chị nổi giận đùng đùng làm gì." 

"Cái tên họ Ôn kia chế giễu cả hai chúng ta học dốt toán mà em không nghe ra à!" 

Lần này thì Nguyễn Kỳ thật sự đớ người. 

Cậu sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, đến khi xe chạy được một đoạn mới mở miệng: "Họ Ôn? Thầy họ Ôn nào? À, cái anh ngồi ở đó lúc đầu ấy hả? Anh ấy có phải thầy giáo đâu, anh ấy chỉ là bạn của thầy Lý thôi. Ơ, mà sao chị biết anh ấy họ Ôn? A! Sao anh ấy biết chị tên là Nguyễn Nhiễm? Vãi, tin nóng đây rồi, chị ơi chị ơi, người đó là ai vậy? Chị quen được cái anh đẹp trai ngời ngời này từ khi nào thế?" 

Nguyễn Kỳ lải nhải một tràng dài khiến đầu Nguyễn Nhiễm muốn nổ tung, cô cười lạnh: "Đẹp trai? Người đẹp trai chưa chắc đã tốt." 

"Vậy hai người thật sự quen nhau hả?" 

Nguyễn Nhiễm nghiến răng, giọng nói gần như rít qua kẽ răng: "Chuyện chị làm lớp trưởng toán hồi học kỳ hai lớp 11 em còn nhớ không?" 

Vừa nhắc đến chuyện này, Nguyễn Kỳ đã thấy phấn khích, cậu ngồi thẳng lưng quay mặt về phía Nguyễn Nhiễm: "Nhớ chứ, nhớ chứ, thời gian đó ngày nào chị tan học về cũng khóc!" 

Nguyễn Nhiễm: "..." 

Thằng nhóc thối này sao chỉ nhớ mỗi chuyện này thế. 

Nguyễn Nhiễm lườm Nguyễn Kỳ một cái, Nguyễn Kỳ lập tức thu nụ cười về. 

Lúc này Nguyễn Nhiễm mới nói: "Cái tên họ Ôn vừa nãy chính là thầy giáo toán hồi đó của chị!" 

"Thật hay giả vậy? Trùng hợp thế? Bảo sao em cứ nghĩ mãi không hiểu sao chị giận, em có mỗi cái tội gian lận cũng không đến mức làm chị nổi giận đùng đùng thế đâu." 

Nguyễn Nhiễm liếc nhìn cậu, khịt mũi nói: "Chị thì không đến mức nổi giận, nếu để bố mẹ biết, xem tiền tiêu vặt của em có bị giảm một nửa không." 

Nguyễn Kỳ sợ hãi, lập tức cầu xin Nguyễn Nhiễm: "Chị ơi chị đừng nói cho bố mẹ biết nhé, nếu không em chết mất!"

"Xem biểu hiện của em đã."

Xe chạy được một đoạn, Nguyễn Kỳ im lặng chưa được vài phút, không kìm được sự tò mò trong lòng mà nghiêng người sang. 

"Nhưng mà đã qua mấy năm rồi, chị vẫn còn giận thầy giáo đó à?"

"Hừ, giận sao? Chị là người hay thù dai vậy à?" Nguyễn Nhiễm nói: "Yên ổn thì đương nhiên chị sẽ không giận anh ta, nhưng hôm nay anh ta quá đáng lắm, anh ta dám nói chúng ta học dốt toán là do di truyền, anh ta có lịch sự không thế? Quá đáng!" 

"..." Nguyễn Kỳ im lặng một giây, thành thật trả lời: "Đúng là di truyền thật mà."

Cả nhà bốn người không ai giỏi toán cả.

"Nguyễn Kỳ, em cút xuống xe ngay!" 

Nguyễn Kỳ lập tức ngậm miệng.

Cậu đã nhìn ra rồi, chị mình không chỉ thù dai, mà còn là thù sâu như biển. 

May mà cậu chưa từng gặp phải thầy giáo kỳ quặc như vậy. 

--- 

Nguyễn Nhiễm đưa Nguyễn Kỳ về nhà rồi gọi Trịnh Úy đi ăn cùng. Ăn xong về nhà, cô thấy bố Nguyễn Chính Dương và mẹ Diệp Thanh đều ở nhà. 

Cô hơi ngạc nhiên.

"Bố mẹ về rồi ạ?"

Nguyễn Nhiễm thay giày, còn chưa kịp đi vào trong đã bị Diệp Thanh chạy tới ôm chầm lấy. 

"Con gái ngoan của mẹ, ôi một tháng nay mẹ không gặp con rồi, mẹ nhớ con đến nỗi bạc cả mấy sợi tóc đây này." Diệp Thanh làm ra vẻ sắp khóc, nói đến đây còn vén tóc lên cho Nguyễn Nhiễm xem những sợi tóc bạc của mình. 

Nguyễn Nhiễm cười không ngừng, đùa giỡn: "Vậy lần sau bố đi công tác mẹ đừng đi theo nữa, thế là chúng ta có thể gặp nhau hàng ngày rồi." 

"..." Diệp Thanh khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đẹp trai phía sau, thẹn thùng nói: "Không được, mẹ không gặp Chính Dương một ngày là sẽ mọc tóc bạc đó."

Nguyễn Nhiễm rùng mình nhún vai, phát ra một tiếng "ư" đầy vẻ ghét bỏ. 

"Nhiễm Nhiễm, bố có mang quà về để trong phòng cho con rồi đấy, lát nữa con vào xem nhé." Nguyễn Chính Dương đi tới cưng chiều xoa đầu Nguyễn Nhiễm, nhìn cô từ trên xuống dưới: " Hình như Nhiễm Nhiễm cao lên rồi à?"

Nguyễn Nhiễm dở khóc dở cười: "Con hai mươi tư tuổi rồi còn cao gì nữa." 

Gia đình ba người hạnh phúc bước vào phòng khách, Nguyễn Nhiễm liếc mắt một cái, hỏi: "Nguyễn Kỳ đâu rồi ạ?" 

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Diệp Thanh lập tức biến mất, bà tức giận nói: "Đang chơi game trên tầng đó! Về nhà cũng chẳng chịu làm bài tập, không cho chơi còn dám giận mẹ nữa chứ. Thằng nhóc thối này lớn tuổi rồi tính khí cũng lớn theo, tức chết mẹ rồi!" 

Nguyễn Nhiễm đã quá quen với cảnh tượng này. 

Trong gia đình họ, Nguyễn Chính Dương luôn chủ trương giáo dục tự do, không giới hạn tương lai của con cái vào một con đường duy nhất. Nhưng Diệp Thanh cho rằng dù sau này làm nghề gì, các môn văn hóa vẫn phải học tốt, nên bà thường quản khá chặt trong việc học hành. 

Khi Nguyễn Nhiễm đi học chỉ có môn toán kém một chút, các môn văn hóa khác cơ bản không cần họ lo lắng, nên Diệp Thanh cũng mặc kệ cô, không thích toán thì không học nữa. 

Nhưng Nguyễn Kỳ thì khác, điểm số của cậu rất thấp, thấp theo kiểu tệ hại, hầu như không có môn nào đạt yêu cầu. 

Diệp Thanh lải nhải rất lâu về Nguyễn Kỳ, Nguyễn Chính Dương ngồi bên cạnh khuyên vài câu, rồi hỏi tháng này Nguyễn Kỳ ở trường thế nào, có gây chuyện gì không. Nguyễn Nhiễm nghĩ lại tháng này mình chỉ đến trường một lần, cô nói cũng ổn, không kể chuyện Nguyễn Kỳ gian lận buổi chiều.

Thời gian không còn sớm, Nguyễn Nhiễm muốn lên tầng nghỉ ngơi, vừa định nói chúc ngủ ngon với bố mẹ thì Diệp Thanh kéo cô lại. 

"Con đừng đi vội, mẹ còn có chuyện muốn nói với con."

Nguyễn Nhiễm không hiểu.

Diệp Thanh hỏi cô: "Ngày kia con rảnh không?"

Ngày kia là thứ bảy, Nguyễn Nhiễm ngẫm nghĩ, hôm đó không livestream cũng không quay video, về lý thuyết thì rảnh, nhưng mà… 

"Mẹ muốn làm gì?" Nguyễn Nhiễm cảnh giác hỏi. 

Diệp Thanh biết ngay Nguyễn Nhiễm sẽ có thái độ này, kế sách chợt nảy ra trong đầu, bà liền nói: "Dẫn con đi chơi, gặp gỡ trai đẹp, đi không?" 

"Gặp trai đẹp à?" Nguyễn Nhiễm cười: "Trên đời này có anh chàng nào đẹp trai hơn bố con không?" 

Nguyễn Chính Dương ngẩng đầu, Diệp Thanh đỏ mặt. 

Thật không thể chịu nổi cặp vợ chồng trung niên này.

"Ai da, thì là bố mẹ đi ăn với vài người bạn, giống như một bữa ăn gia đình vậy đó, họ cũng sẽ dẫn con cái của họ đi, mọi người làm quen rồi kết bạn ấy mà." Diệp Thanh hắng giọng nói. 

"Vậy thì vẫn là xem mắt thôi." Nguyễn Nhiễm lạnh nhạt nói. 

Diệp Thanh sốt ruột, vội vàng nói: "Đâu phải xem mắt, con mới bao nhiêu tuổi chứ, bố mẹ còn không muốn con kết hôn sớm ấy chứ. Lần trước gọi điện thoại chỉ là nói làm quen kết bạn thôi, con xem từ khi con tốt nghiệp về nhà đã hai năm rồi, con cũng không đi chơi không giao tiếp xã hội gì cả, dù không kết hôn thì cũng phải có một người bạn trai chứ. Đấy là con cứ khăng khăng nói bố mẹ bắt con xem mắt, đây chỉ là một buổi tụ tập, mọi người cùng vui chơi thôi." 

Nói thì là vậy, nhưng bản chất vẫn là xem mắt. 

Nguyễn Nhiễm chưa từng yêu đương, một là cô tự có tiền, có cuộc sống, có tự do, thế giới tinh thần cũng phong phú, thực sự không cần một mối quan hệ để làm phong phú thêm cuộc sống của mình, cũng không muốn một người đàn ông nào hạn chế tự do của cô. Hai là xác suất gặp được đàn ông tốt trong xã hội này quá thấp, cô không muốn còn trẻ tuổi đã bị bạn trai biến thái hại chết. ( app truyện T Y T )

Thấy Nguyễn Nhiễm không nói gì, Diệp Thanh tiếp tục nói về những điều mà cô thích: "Đối tác của bố con là chú Lương ấy, cháu trai nhà chú ấy đẹp trai lắm, trước đây mẹ từng gặp một lần rồi, đúng là tài giỏi xuất chúng, cao ráo, mặt mũi thì đẹp như minh tinh trên tivi, đẹp không tưởng tượng nổi luôn!" 

Diệp Thanh là một người cực kỳ mê sắc đẹp, chỉ có những người siêu đẹp trai như Nguyễn Chính Dương mới lọt vào mắt bà. Vì vậy, người được bà khen ngợi như vậy chắc chắn không phải đẹp trai tầm thường. 

Nguyễn Nhiễm không khỏi cảm thấy hứng thú, cô thừa hưởng thuộc tính mê sắc đẹp từ mẹ, dù không muốn yêu đương, nhưng ngắm trai đẹp thì cô vẫn sẵn lòng. 

Không biết tại sao, khuôn mặt của Ôn Mặc đột nhiên lóe lên trong đầu Nguyễn Nhiễm.

Từ nhỏ đến lớn đã gặp qua rất nhiều người, Ôn Mặc là người đàn ông đẹp nhất mà Nguyễn Nhiễm từng thấy. Mặc dù cô rất ghét người đàn ông này, nhưng điều đó không ngăn cản cô thừa nhận Ôn Mặc quả thực đẹp trai vượt trội hơn người bình thường, khiến cô cảm thấy anh làm giáo viên thật đáng tiếc.

Nhưng một người đáng ghét như vậy lại sở hữu một khuôn mặt đẹp đến mức không thể chấp nhận được, vì vậy Nguyễn Nhiễm quyết định đi gặp đối tượng xem mắt mà Diệp Thanh nói đẹp như minh tinh này, tốt nhất là có thể thay thế Ôn Mặc trở thành người đàn ông đẹp nhất trong lòng cô. 

--- 

Sáng thứ bảy, Nguyễn Nhiễm ra ngoài chạy bộ như thường lệ. Để giữ dáng và sức khỏe, cô đã duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng từ năm thứ hai đại học, ngày qua ngày năm qua năm không hề cảm thấy mệt mỏi. 

Chạy được năm cây số, Nguyễn Nhiễm ăn sáng ở quán ăn sáng bên ngoài khu dân cư, sau đó xem các ông bà tập thể dục buổi sáng ở quảng trường một lúc. Hơn chín giờ, Diệp Thanh gửi tin nhắn. 

Mẹ: [Về chưa con, họ đến rồi] 

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [Sớm vậy ạ? Ai đời đến nhà sớm thế chứ] 

Nguyễn Nhiễm tắt màn hình điện thoại, nhìn vào mặt mình qua ánh phản chiếu không rõ ràng. Vì buổi sáng vừa ngủ dậy, cô chưa trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vô cùng mộc mạc nhưng lại không hề giảm đi vẻ tươi tắn nhờ những đường nét tinh xảo. 

Nguyễn Nhiễm vô cùng biết ơn bố mẹ đã sinh cho cô một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu không lúc này cô đã phải lo lắng vì không trang điểm rồi. 

Nguyễn Nhiễm xõa tóc ra, tiện tay vuốt vuốt mấy cái, cô quay về nhà theo đường cũ, đẩy cửa bước vào. 

Tiếng nói chuyện hòa thuận, náo nhiệt vang lên ngay từ cửa ra vào, Nguyễn Nhiễm đang thay giày, liếc nhìn mấy đôi giày lạ đặt ở cửa.

Trong số đó có một đôi giày da nam màu đen, sáng bóng.

Đôi giày này trông khá đẹp, điều đó có nghĩa là người đàn ông này ít nhất là một người có gu ăn mặc, đồng thời cũng phản ánh một điều, chắc chắn người này không phải người cùng tuổi với cô, bởi vì những chàng trai cùng tuổi với cô, ví dụ như Tạ Khải An đều thích đi giày thể thao hoặc giày lười thoải mái hơn là giày da. 

Từng bước tiến vào, Nguyễn Nhiễm không căng thẳng mấy, chỉ mang theo sự tò mò, mong đợi người đàn ông mình sắp gặp sẽ đẹp đến mức khiến cô kinh ngạc. 

Bước vào phòng khách, Diệp Thanh và một người đang trò chuyện thân mật trên ghế sofa. Còn trên ghế sofa đơn bên trái họ, người đàn ông ngồi hơi nghiêng người, mặc bộ vest tối màu chỉnh tề vừa vặn, hai chân vắt chéo một cách tùy ý, thẳng tắp và thon dài. 

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Thanh là người đầu tiên nhìn sang, gọi tên Nguyễn Nhiễm, thế là những người khác cũng quay đầu nhìn lại.

Nguyễn Nhiễm cứ thế nhìn rõ mặt người đàn ông đó.

Khóe môi anh cong lên, ngồi thẳng người, khí chất thanh cao không đổi, ngay cả đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính không gọng cũng y hệt, chỉ là nụ cười trong mắt anh cũng khựng lại một giây khi nhìn thấy Nguyễn Nhiễm.

Không biết ngây người bao lâu, huyết áp của Nguyễn Nhiễm tăng vọt, cô phớt lờ lời chào của mẹ, đôi môi run rẩy hỏi Ôn Mặc: "Anh... Sao anh lại ở đây?"

Sự bất ngờ trong mắt anh biến mất sau một giây, sau đó khôi phục vẻ ôn hòa và bình thản như thường. 

Ôn Mặc giữ vẻ mặt bình thản điềm tĩnh, một tay đỡ tách trà liếc nhìn hai vị trưởng bối nữ đang trò chuyện vui vẻ phía sau.

"Tôi đến để..." 

Ôn Mặc ngẩng đầu định nói lời giải thích, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm cực kỳ thú vị của Nguyễn Nhiễm, anh nảy ra một ý định xấu xa khác. 

Anh nở nụ cười rất dịu dàng rất quyến rũ. 

"Cải thiện gen di truyền gia của đình em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play