Edit: Hiền

Bạn thân vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến mỗi đứa mỗi nơi.

Trịnh Úy nhìn cánh cửa đóng chặt và khóa trái, hàng vạn suy nghĩ trong lòng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: "Lát nữa nhất định phải băm vằm Nguyễn Nhiễm ra từng mảnh." 

Sao cô có thể bỏ chạy một mình chứ!

Việc Nguyễn Nhiễm bỏ chạy không làm Ôn Mặc có nhiều cảm xúc xáo động, nhưng anh cũng không rời đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Không còn cách nào khác, Trịnh Úy đành cứng đầu quay lại, ngượng ngùng giơ tay lên cười gượng gạo chào: "Chào thầy Ôn ạ." 

Ôn Mặc khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên rất nhẹ, không còn biểu cảm thừa thãi nào nữa.

"Về tham gia lễ kỷ niệm trường à?"

"Vâng, thầy cũng vậy ạ?"

"Cũng không hẳn, tôi đến thăm một người bạn, tình cờ trùng vào dịp này thôi." 

Khi đó Ôn Mặc chỉ thực tập ở Cẩm An hai tháng, không phải là giáo viên biên chế chính thức, nên đối với anh Cẩm An cũng không phải là nơi đặc biệt đáng nhớ, chỉ là một đoạn nhỏ trong sự nghiệp giảng dạy, lễ kỷ niệm trường càng không liên quan đến anh.

Cuộc trò chuyện khách sáo ngắn gọn kết thúc, Trịnh Úy không biết nên nói gì tiếp. Đúng lúc cô ấy đang khổ sở không biết nên đi trước hay đợi Nguyễn Nhiễm ở đây mà phải miễn cưỡng nói chuyện với thầy Ôn, Ôn Mặc đã lên tiếng. 

"Nguyễn Nhiễm..." 

Nghe thấy tên của cô bạn thân được nhắc lại, Trịnh Úy lập tức giải thích cho Nguyễn Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm cậu ấy chỉ nói linh tinh thôi ạ, thầy cũng biết cậu ấy rồi đấy, cứ thích nói những lời khoác lác không đâu vào đâu, ha ha ha, cậu ấy tuyệt đối không có ý xúc phạm hay bất kính với thầy đâu, thầy đừng giận cậu ấy nhé." 

Ôn Mặc khẽ nghiêng đầu cười, lần này thì đúng là cười thật lòng, nụ cười sảng khoái và tươi sáng không còn sự nghiêm túc đứng đắn của một giáo viên. 

"Các em sợ tôi lắm à?" Anh cười hỏi. 

Trịnh Úy ngây người trong hai giây vì nụ cười của Ôn Mặc, rồi đột nhiên tỉnh lại.

Cô ấy lắc đầu lia lịa như trống bỏi.

"Không sợ ạ."

"Thế à?" Ôn Mặc liếc nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang khóa chặt, cảm thấy khá thú vị. 

Mặc dù anh chỉ tiếp xúc với Nguyễn Nhiễm trong hai tháng ngắn ngủi đó, nhưng với tư cách là học sinh "khó nhằn" đầu tiên trong sự nghiệp giảng dạy của mình, ấn tượng của anh vẫn khá sâu sắc. 

Những lời nói bừa bãi của học sinh Ôn Mặc cũng nghe không ít, anh cũng không hề tức giận về điều đó. Anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Biết rồi. Tôi có việc đi trước đây, các em cứ chơi vui vẻ nhé." 

Trịnh Úy vội vàng đáp: "Tạm biệt thầy Ôn ạ!"

Cảm xúc phấn khích hiện rõ trên mặt, Ôn Mặc khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi. 

Mèo đi rồi, con chuột trốn trong hang cẩn thận ló đầu ra. 

Trịnh Úy thập thò ở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy Ôn Mặc đã đi xa, không còn thấy bóng lưng nữa mới vẫy tay về phía Nguyễn Nhiễm ở phía sau. 

"Thầy ấy đi rồi, ra đi." 

Nguyễn Nhiễm lủi thủi bước ra, vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.

Trịnh Úy quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép: "Vừa nãy chẳng phải cậu nói gặp Ôn Mặc sẽ đánh cho thầy ấy quỳ xuống gọi bố sao, sao gặp người thật lại nhát thế, chạy nhanh hơn cả thỏ, còn bỏ rơi tớ nữa chứ! Cậu có biết tớ đứng một mình ở cửa đón địch khó khăn đến mức nào không!"

Nguyễn Nhiễm cũng không ngờ mình vừa buông lời khoác lác xong, Ôn Mặc đã xuất hiện như ma.

"Đó không phải là nhát, tớ chỉ nhất thời chưa phản ứng kịp thôi." Nguyễn Nhiễm nói dối không chớp mắt, dáng vẻ rất nghiêm túc: "Anh ta là đàn ông to cao như vậy, tớ đánh anh ta thì cũng phải tìm một cái vũ khí thuận tay chứ đúng không? Tớ quay vào nhà vệ sinh tìm dụng cụ đó, ai ngờ cái nhà vệ sinh to đùng vậy mà không có cái chổi lau nhà nào. Tớ tìm mãi, không ngờ cái tên Ôn Mặc đó lại nhát gan, tự chạy mất rồi." 

Nghe xong đoạn này, Trịnh Úy: "..." 

Nguyễn Nhiễm hất cằm, vẻ mặt ngạo mạn như coi thường cả thiên hạ: "Chờ mà xem, đợi lần sau tớ tóm được anh ta, xem anh ta có phải gọi tớ bằng bố không." 

Im lặng là vàng, lúc này e rằng đã mọc thành một núi vàng rồi.

Trịnh Úy giơ ngón cái lên, chỉ nói một chữ: "Đỉnh."

---

Ôn Mặc đi xuống hai tầng, đến tầng dưới, Lý Đàm đang đợi anh ở cầu thang. 

"Sao đi lâu thế, không tìm thấy nhà vệ sinh à?"

Ôn Mặc lấy điện thoại ra, bấm vào một số điện thoại trên màn hình rồi quay số. Anh đáp lại Lý Đàm: "Gặp người quen nên đứng lại trò chuyện vài câu." 

Đầu dây bên kia bắt máy, Ôn Mặc nói: "Tôi qua ngay đây." Sau đó còn ừ ừm vài tiếng. 

Hai người đi về phía bãi đậu xe, đợi Ôn Mặc nói chuyện điện thoại xong, Lý Đàm mới tiếp tục chủ đề vừa nãy. 

"Người quen à?" Lý Đàm tò mò: “Bây giờ cậu ở Cẩm An ngoài tôi ra còn có người quen à? Không thể nào, mấy thầy cô làm việc cùng cậu hồi đó đều chuyển sang trường khác rồi mà." 

Ôn Mặc cười mà không nói. 

Lý Đàm đoán: "Không lẽ là học sinh? Chắc chắn cậu không quen biết những học sinh này. Ồ! Không phải là học sinh cậu từng dạy trong hai tháng ở đây chứ? Trời, trùng hợp thế, thế mà cũng gặp được." 

Ôn Mặc liếc nhìn Lý Đàm, nhắc nhở: "Làm thầy giáo thì chú ý lời ăn tiếng nói vào." 

Lý Đàm không bận tâm lắm: "Bây giờ có mỗi hai chúng ta, đâu có học sinh." 

"Phải, là một học sinh cũ từng dạy." Ôn Mặc trả lời câu hỏi của Lý Đàm: “Hôm nay là lễ kỷ niệm trường, học sinh cũ đều về, gặp được chắc không phải là trùng hợp đâu." 

Tìm thấy xe, Ôn Mặc giơ tay bấm chìa khóa xe, đèn pha của một chiếc xe đen nháy sáng. 

Lý Đàm kinh ngạc kêu lên: "Vãi, cậu mua xe mới à? Đẹp thế!" 

Ôn Mặc lười sửa lại cách dùng từ không đứng đắn của Lý Đàm, anh trả lời: "Mới mua, bình thường không đi làm thì lái."

"Đúng thật, cái xe năng lượng mới của cậu cũng đi mấy năm rồi nhỉ. Ai da, làm giáo viên có mỗi cái này là khó chịu, lái xe cũng phải lái xe tầm thường thôi, xe xịn thì đâu dám mua. Thầy giáo Ôn đại tài nhà mình thì khác, giờ đã lái được Mercedes rồi!" 

"Biến, tôi có lái đi làm đâu." 

Ôn Mặc không nhịn được cười, gió nhẹ buổi tối thổi qua làm vạt áo lay động, ánh hoàng hôn còn sót lại khắc họa khuôn mặt tuấn tú thêm phần sắc sảo tinh tế, cũng khiến nụ cười đó thêm phần quyến rũ. 

Lý Đàm là người đầu tiên chui vào xe, Ôn Mặc hỏi anh ấy: "Cậu không ở lại trường xem buổi tối à?" 

"Tôi có hứng thú với ngôi sao đâu." Lý Đàm trông có vẻ cực kỳ phấn khích: “Bây giờ tôi chỉ có hứng thú với chiếc xe mới của cậu thôi.” 

Ôn Mặc cười bất lực bước vào xe. 

Xe lăn bánh, Lý Đàm cảm nhận một chút, vô cùng ngưỡng mộ Ôn Mặc. Trò chuyện một lúc về xe, chủ đề lại quay về chuyện vừa nãy. 

"Lúc cậu đến Cẩm An... Chắc cũng được bảy năm rồi. Mấy đứa trẻ đó chắc thay đổi nhiều lắm nhỉ." 

Ôn Mặc trầm ngâm một lát rồi nhớ về quá khứ. 

Anh nhớ khi mình mới đến Cẩm An đã nghe nói có một học sinh lớp 11 vô cùng xinh đẹp, tốt tính, cởi mở và hướng ngoại. Mặc dù sau khi tiếp xúc thì phát hiện tính cách của học sinh đó cũng không tốt đến mức đó, nhưng xinh đẹp và cởi mở thì đúng là thật. 

Mấy năm không gặp, hình như Nguyễn Nhiễm có thay đổi, mà hình như cũng không thay đổi lắm. Cô gái xinh đẹp thoát tục ngày nào giờ đã lớn, gương mặt trông trưởng thành hơn, dáng người cũng cao hơn, còn về tính cách...

Một người nói sẽ đánh cho anh quỳ xuống gọi bố thì làm gì có tính khí tốt đẹp gì. 

Ôn Mặc không khỏi lắc đầu. 

Lý Đàm chú ý thấy thì hỏi: "Sao thế?" 

Ôn Mặc thở dài: "Thôi, đừng nhắc nữa." 

Lý Đàm đoán: "Xem ra đây là một học sinh cá biệt nhỉ? Có thể khiến người vốn luôn ôn hòa và điềm đạm như thầy Ôn của chúng ta lộ ra vẻ mặt buồn bã như vậy thì không đơn giản đâu nhé." 

Ôn Mặc đặt tay lên cửa sổ xe, gió thổi vào làm rối những sợi tóc lòa xòa trước trán anh, phá vỡ khí chất thanh cao, hòa lẫn vào đó một chút phong vị khác lạ. 

"Thầy Ôn gặp nhiều học sinh cá biệt lắm rồi, biết làm gì bây giờ, đâu thể đánh người được." Ôn Mặc lười biếng nói đùa: “Tính khí tốt đều là do nhịn mà thành."

Ôn Mặc khi làm thầy Ôn và khi làm anh Ôn là hai người hoàn toàn khác biệt. Thầy Ôn thanh cao, ôn hòa điềm đạm, phong thái chuẩn chỉnh khiến người ta kính nể và giữ khoảng cách. Còn anh Ôn thì sống đời thường hơn, có hỉ nộ ái ố, có ánh sáng cũng có bóng tối, và hơn hết là theo đuổi ham muốn đối với vật chất và con người. 

Tóm lại, Ôn Mặc ngoài đời không quá đứng đắn. 

Lý Đàm cũng bật cười, nhiều năm trôi qua, tính cách và tính khí trong công việc của Ôn Mặc cũng đã được mài giũa gần hết, sự ôn hòa hiện tại cũng là những góc cạnh đã được mài phẳng.

"À này, tuần sau thứ sáu cậu có rảnh không?" Lý Đàm đổi chủ đề. 

"Sao thế?" 

"Chẳng phải cậu nói từ lúc cậu về đến giờ tôi chưa mời cậu ăn cơm sao? Tuần sau thứ sáu trùng hợp học sinh thi cuối kỳ xong, tôi rảnh nên mời cậu đi bar."

Trước đây Ôn Mặc vẫn làm việc ở thành phố khác, đầu năm nay mới về Đô Thành, vào đại học Đô Thành làm giáo sư toán học.

Ôn Mặc khẽ khịt mũi, có chút khó chịu: "Tôi về nửa năm rồi cậu mới chào đón tôi à?" 

"Vậy cậu có đi hay không?" 

"Đi." Ôn Mặc cong môi: “Nhưng đi bar thì thôi, già rồi, không quẩy nổi nữa."

"Chậc, nói như cậu bảy tám chục tuổi rồi ấy." 

Ôn Mặc liếc nhìn Lý Đàm, ý tứ sâu xa: "Xem ra cậu chưa chịu đủ khổ của nghề giáo rồi."

Nghe lời này có chút đau lòng, Lý Đàm thở dài một hơi: "Đúng thật đấy, làm giáo viên ba mươi tuổi có thể bị hành hạ thành sáu mươi tuổi. Mấy hôm trước tôi còn phát hiện mình mọc tóc bạc rồi." 

"Thế à? Tôi có thuốc nhuộm tóc này, dùng thử không?" 

"Được! Ơ? Cậu cũng mọc tóc bạc rồi à? Đến mức phải dùng thuốc nhuộm tóc rồi cơ á, chẳng lẽ cậu bạc hết đầu rồi?" 

"Đương nhiên... Không phải. Đùa cậu thôi." 

"... Già mà không đứng đắn." 

--- 

Có lẽ vì sợ gặp Ôn Mặc lần nữa, buổi biểu diễn kỷ niệm trường tối đó Nguyễn Nhiễm chỉ xem được một đoạn đầu rồi bỏ đi. Trước khi đi, cô còn kéo luôn Nguyễn Kỳ đang xem rất hăng say, nói trời tối cô sợ về nhà một mình, khiến Nguyễn Kỳ tức đến mức không thèm gọi chị mà gọi là "quỷ dạ xoa".  ( truyện trên app T•Y•T )

Nguyễn Nhiễm không để tâm đến mấy trò vặt của Nguyễn Kỳ, bởi vì cô biết thằng nhóc Nguyễn Kỳ này là một thanh niên ngỗ nghịch y hệt mình, sớm muộn gì cũng có ngày phải cầu xin cô giải quyết rắc rối.

Hôm đó Nguyễn Nhiễm đang làm việc. 

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn ở nhà ăn bám, chủ yếu là vì gia đình có tiền nên cô lười ra ngoài làm việc vất vả, ngay cả bố mẹ cô cũng nói vậy. 

Nhưng Nguyễn Nhiễm không muốn vô công rồi nghề mỗi ngày, những ngày tháng như vậy quá nhàm chán. Vì thế cô lấy việc quản lý tài khoản làm đẹp làm công việc của mình.

Từ nhỏ Nguyễn Nhiễm đã thích làm đẹp, nên vừa vào đại học đã bắt đầu học trang điểm. Cô học mỹ thuật, về mặt này cũng có năng khiếu đặc biệt, không lâu sau cô không chỉ nắm vững kỹ năng trang điểm mà còn tự mình phát triển các phong cách trang điểm mới. Mấy năm đó các nền tảng truyền thông mới phát triển rất tốt, Nguyễn Nhiễm cũng mở một tài khoản, cô đăng các video trang điểm của mình lên. Có lẽ là nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đến cuối học kỳ một năm nhất đại học, video của Nguyễn Nhiễm đã bùng nổ, bắt đầu thu hút rất nhiều người hâm mộ. 

Đến khi tốt nghiệp đại học, Nguyễn Nhiễm cũng đã trở thành một blogger làm đẹp có hàng triệu người theo dõi. 

Video trang điểm đang quay dở, một cửa sổ tin nhắn WeChat bật lên che mất màn hình, Nguyễn Nhiễm nhíu mày "chậc" một tiếng, nhấn tạm dừng sau đó nhấp vào cửa sổ bật lên. 

Đầy tớ: [Chị ơi! Giang hồ cứu mạng!] 

Nguyễn Nhiễm cười khẩy, cô biết ngay mà, cái thằng Nguyễn Kỳ này sớm muộn gì cũng phải cầu xin cô thôi.

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [?] 

Đầy tớ: [Em xong đời rồi, em bị bắt quả tang gian lận trong thi cử!] 

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [???] 

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [Em vô dụng thế?]

Đầy tớ: [Không phải đâu, đề toán lần này khó quá trời, em khoanh bừa trắc nghiệm cũng không nổi, sau đó em nhìn bài của thằng bên cạnh, thế là bị bắt [khóc]] 

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [Ý chị nói em nhìn bài còn để bị bắt, đúng là quá vô dụng]

Đầy tớ: [...] 

Đầy tớ: [Bây giờ nói mấy cái này cũng vô ích rồi, thầy giáo nói phải mời phụ huynh, nhất định không được để bố mẹ biết, chị ơi, chỉ có chị thôi!] 

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [Chị giúp em thì được lợi gì, không phải chị là quỷ dạ xoa sao?] 

Đầy tớ: [Là lỗi của em ạ, chị là thần của em, em nguyện ý làm trâu làm ngựa, làm đầy tớ của chị cả đời!]

Nhiễm Nhiễm vươn lên: [Ok, đã ghi lại, Nguyễn Kỳ phải làm đầy tớ của Nguyễn Nhiễm mười hai kiếp~] 

Đầy tớ: [...] 

Tâm trạng Nguyễn Nhiễm tốt hơn rồi.

Quay xong phần còn lại của video trang điểm, Nguyễn Nhiễm thay một bộ quần áo khác. Để bản thân trông chững chạc hơn, Nguyễn Nhiễm cố tình mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy màu nhạt, cô búi mái tóc dài uốn xoăn lên, trông khí chất vô cùng đoan trang và dịu dàng. 

Đến trường, tuần trước vừa tổ chức lễ kỷ niệm trường xong nên những dải lụa đỏ ở cổng vẫn chưa được tháo hết. Nguyễn Nhiễm bước vào phòng bảo vệ, bác bảo vệ nhận ra cô ngay lập tức. 

"Ôi, Nguyễn Kỳ lại gây chuyện rồi à?" 

Nguyễn Nhiễm lắc đầu ra vẻ phụ huynh, nói với vẻ hận không thể rèn sắt thành thép: "Vâng ạ, thằng bé này suốt ngày không lo học hành chỉ biết gây chuyện cho cháu. Đấy, nó vừa mới gọi điện thoại nói bị bắt quả tang gian lận thi cử. Bác nói xem, thằng bé này bình thường không lo học hành tử tế, đến lúc quan trọng lại đi gian lận. Đây có phải là chuyện một học sinh nên làm không, cháu đến đây một chuyến cũng thấy xấu hổ thay!" 

Bác bảo vệ hiểu rõ nỗi khổ của Nguyễn Nhiễm, chỉ trong học kỳ này Nguyễn Nhiễm đã đến trường năm lần rồi. Có một đứa em trai khó bảo như vậy, làm chị thật sự quá vất vả. 

Nguyễn Nhiễm nhanh chóng được cho phép vào trường. 

Rời khỏi phòng bảo vệ, vẻ mặt đau khổ của Nguyễn Nhiễm lập tức chuyển thành rạng rỡ như gió xuân. 

Mức độ gây rối của Nguyễn Kỳ so với cô năm xưa còn hơn thế. Bố mẹ cô ở nhà cứ nói rằng họ đã thắp hương bái Phật bao nhiêu năm, cả đời không làm điều gì xấu, vậy mà lại sinh ra hai đứa con khiến họ phải chịu báo ứng. Hồi nhỏ Nguyễn Nhiễm làm gì có anh chị em nào, gây chuyện đều là bố mẹ ra mặt giải quyết. Giờ đến lượt Nguyễn Kỳ, cậu không dám làm phiền bố mẹ nữa, nếu không thì mấy cái mắc áo trong nhà chắc phải gãy mất vài cái. 

Vì vậy số lần bị gọi phụ huynh nhiều lên, Nguyễn Nhiễm cũng quen rồi. Bây giờ cô chẳng quan tâm Nguyễn Kỳ thế nào nữa, chỉ quan tâm tối nay cô sẽ gọi món gì ở nhà hàng mới mở kia. 

Bước vào tòa nhà dạy học, cô đi thẳng lên tầng bốn một cách quen thuộc, rẽ một khúc cua rồi đi qua hành lang dài, đến cánh cửa văn phòng quen thuộc. 

Một loạt những lời xin lỗi của phụ huynh tự động hiện lên trong đầu Nguyễn Nhiễm. Cô nở nụ cười rồi đẩy cửa bước vào: "Ai da chào giáo viên ạ, thật ngại quá, em trai nhà tôi Nguyễn... Hả?" 

Một giây dường như dài như một thế kỷ, Nguyễn Nhiễm nghĩ mình bị hoa mắt, cô còn mạnh mẽ chớp mắt hai cái. 

Cho đến khi người đó ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của cô và anh chạm nhau, Nguyễn Nhiễm mới biết mình không hề hoa mắt. 

Sau bàn làm việc, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, trên sống mũi đeo kính không gọng, đôi mắt quen thuộc sau tròng kính nhìn tới, vẫn mang dáng vẻ thanh cao, không vướng bận danh lợi đó. 

Nguyễn Nhiễm đứng hình tại chỗ. 

Ôn Mặc liếc nhìn cậu học sinh đang cúi đầu vì xấu hổ trước bàn làm việc, rồi quay sang nhìn Nguyễn Nhiễm ngây như phỗng trước mặt. Anh mỉm cười, nói một câu tưởng chừng như bâng quơ, nhưng lọt vào tai Nguyễn Nhiễm mang đầy sự châm chọc. 

"Hóa ra học dốt toán cũng có di truyền."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play