Ôn Trì trở về phòng, lấy khăn tay lau sạch máu ở đầu ngón tay.
Trải qua một màn như thế, cậu lập tức cũng mất hứng đi tìm Tả Chi, dùng khăn lau tay rồi lau chân, sau đó lại chui vào trong chăn, mở trừng mắt chờ trời sáng.
Tuyết rơi suốt cả đêm, đến sáng hôm sau không những chưa ngớt mà còn rơi càng lúc càng dày.
Có lẽ do tối qua Ôn Trì bị gió lạnh thổi lâu bên ngoài, lúc tỉnh dậy thì đầu óc choáng váng, mắt hoa chóng mặt, cậu định ngồi dậy ăn cơm, nhưng loay hoay mãi vẫn không sao ngồi dậy nổi.
Cuối cùng là Nhược Phương thấy tình hình không ổn, vội chạy lại sờ trán Ôn Trì, rồi lại tự sờ trán mình, lập tức kêu lên: "Công tử, mặt người nóng quá rồi!"
Ôn Trì mơ mơ màng màng nằm trên giường, ý thức lờ mờ chỉ miễn cưỡng phân biệt được mấy câu rời rạc của Nhược Phương, giọng cậu cực kỳ khàn đặc, như thể bị ma sát trên tấm ván gỗ thô ráp:
"Nhược Phương, ta thấy hơi khó chịu, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, không cần lo cho ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play