Hôm sau, Ôn Trì dậy từ rất sớm, dành cả nửa canh giờ để chỉnh trang tươm tất, hớn hở chuẩn bị vào cung yết kiến Hoàng thượng. Ai ngờ vừa bước chân vào sân viện, cậu liền thấy bóng dáng của Tạ Diệp và Chu công công, bên cạnh còn có ba người Nhược Phương, Nhược Đào và Bình An đang cúi gằm mặt, đứng thành hàng dài, dáng vẻ sợ đến mức chân tay cứng đờ.
Chớp mắt, hồn vía Ôn Trì như bay khỏi xác.
Hôm nay Tạ Diệp mặc một bộ trường bào màu lam băng, viền áo trắng như tuyết được thêu họa tiết lá trúc tao nhã. Mái tóc đen dài được buộc tùy ý bằng một chiếc trâm trắng, lộ ra vầng trán mịn màng cùng đường nét khuôn mặt gần như hoàn mỹ.
Nếu không có những vết bỏng tàn phá nửa khuôn mặt, Ôn Trì khó mà tưởng tượng được gương mặt ấy sẽ đẹp đến mức nào.
Ban đầu Tạ Diệp hơi nghiêng đầu, lạnh mặt nhìn đóa cúc dại do Nhược Đào trồng cách đó không xa. Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Trì, hắn chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo chuẩn xác rơi thẳng lên người cậu.
Ôn Trì đứng sững tại chỗ, mãi mới lắp bắp nói: "Th–Thái tử điện hạ."
Tạ Diệp nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó ngoắc tay, giống như đang gọi một con chó con: "Lại đây."
Ôn Trì bước chân cứng đờ, tiến lên với tốc độ của một con rùa. Nhưng khoảng cách giữa hai người không xa, chẳng bao lâu sau, cậu đã rút ngắn được hơn nửa khoảng cách ấy...
Trong suốt quãng đường ấy, Tạ Diệp vẫn luôn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi đồng tử đen láy của hắn dưới ánh mặt trời giống như một vũng nước chết, không chút sinh khí.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play