Ôn Lương bị cách xưng hô kia làm cho sét đánh ngang tai, ngẩn ra mất một lúc mới gượng gạo kéo khóe môi: "Dạo này... đệ vẫn ổn chứ?"
Ôn Trì thản nhiên nói: "Không ổn chút nào."
Ôn Lương: "......"
Có lẽ do Ôn Trì nói thẳng thắn quá, không chừa cho Ôn Lương đường tiếp lời, khiến y lại một lần nữa nghẹn họng.
Nhưng Ôn Trì cũng chẳng có ý dừng lại, cậu không biết tâm trạng kiểu này có được xem là bình thường không, nhưng cứ mỗi lần gặp Ôn Lương là lại không nhịn được muốn trút giận – nếu không phải vì Ôn Lương và cái hệ thống chết tiệt kia ở giữa phá rối, thì giờ cậu đâu phải sống cảnh căng như dây đàn trong Đông cung.
Tuy Ôn Trì hiểu rõ đó là do cốt truyện sắp đặt, nhưng lòng vẫn thấy bực bội. Chỉ cần không nhìn thấy Ôn Lương thì còn đỡ, nhưng vừa thấy mặt là muốn công kích y.
"Ôn Lương, ngươi cũng biết tính tình của Thái tử điện hạ rồi đấy. Ta hầu hạ bên cạnh hắn, sống ra sao, tốt hay xấu, chẳng phải ngươi cũng đoán được một hai phần sao?"
Nghe vậy, mặt Ôn Lương lại tái thêm một tầng, nước mắt lấp lánh lại dâng lên trong mắt, y cố nén không bật khóc, chỉ khẽ nức nở: "Xin lỗi đệ, là lỗi của ca, đều do ca vô dụng, đến đệ đệ ruột cũng không thể bảo vệ..."
Ôn Trì đã phát chán kiểu xin lỗi này, bèn nói thẳng: "Thật ra hầu hạ Thái tử không phải điều đáng lo nhất. Quan trọng hơn là, cả Đông cung, kể cả Thái tử, đều không biết thân phận thật của ta. Một khi chuyện ta là Ôn Trì bị bại lộ, không chỉ mình ta mà cả phủ họ Ôn cũng chẳng ai thoát được."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play