Ôn Trì nghĩ một lúc mới nhớ ra mình quả thật đã nói mấy lời như vậy, cũng thật sự từng rời khỏi đây. Nhưng khi đi ra ngoài, cậu mới phát hiện phong cảnh nơi này cực đẹp mà cũng cực kỳ hẻo lánh, phía trước là vách núi, phía sau là rừng cây.
Cậu đi trong rừng rất lâu cũng chẳng thấy bóng người nào. Dù là một hồn ma dã quỷ, cậu cũng thấy sợ, nên sau khi vòng vèo một vòng, cậu lại lủi thủi quay về.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhát gan!
"Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu ta đi chỗ khác, ở đây chẳng phải chỉ còn mình ngươi thôi sao?"
Ôn Trì chống nạnh, khí thế hùng hồn ngẩng cằm lên, "Cha mẹ ngươi với hai nha hoàn ngốc nghếch kia đều không thèm để ý tới ngươi, chỉ có ta là chịu hạ mình nói chuyện với ngươi. Ta mà đi, e là ngươi chẳng còn ai để nói chuyện nữa đâu."
Tạ Diệp không quay đầu lại, lạnh nhạt: "Không cần."
"Chà! Ngươi đúng là đứa nhỏ nói chuyện chẳng lọt tai chút nào!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play