Từ lúc Hoàng thượng lâm bệnh, Hòa Ngọc vẫn luôn hầu hạ bên giường ông. Dù ông suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, cũng không còn như trước đây mà quản lý nhiều việc triều chính, nhưng thái độ của triều đình và bọn người trong cung, hắn đều thấy rõ mồn một trong mắt.
Lúc đầu, ai nấy đều tưởng Hoàng thượng chỉ mắc bệnh vặt, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, thế nên ra sức ân cần, từ sáng đến tối kẻ đứng chầu ngoài điện đông đến xếp hàng không xuể.
Nhưng rồi ngày qua tháng lại, ai cũng biết Hoàng thượng chẳng còn sống được bao lâu. Không những chẳng buồn quan tâm đến ông nữa, mà còn công khai đứng về phe Tứ hoàng tử hoặc Thái tử, coi Hoàng thượng chẳng khác gì một kẻ sống thực vật.
Nhất là Dung phi, người từng được Hoàng thượng sủng ái nhất. Nàng còn thời gian chuẩn bị yến tiệc gia tộc sắp tới, nhưng lại chẳng rảnh rỗi đến thăm ông lấy một lần.
Ngược lại, Tứ hoàng tử – con của Dung phi – thì thỉnh thoảng lại tới bầu bạn cùng Hoàng thượng.
Hòa Ngọc hầu hạ trong cung mấy chục năm, lòng sáng như gương, nhưng hắn cũng biết những lời này không thể nói ra trước mặt Hoàng thượng, bởi ông vẫn luôn nhớ thương Dung phi.
Chiều hôm ấy, Hoàng thượng hiếm khi tỉnh táo. Hòa Ngọc vội tiến lên, dâng chén trà cho ông nhuận giọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play