Trần Ngư vốn nghĩ, la bàn là vì tốt cho ngư dân, nhưng bọn họ lại cố chấp cự tuyệt thiện ý của nàng. Đã vậy, nàng cũng chẳng buồn nài ép nữa, chỉ cần về sau đừng đến tìm nàng cầu xin dùng la bàn là được.
Khi nghe tin nàng muốn mở hẳn một cửa hàng bán la bàn, cả thôn đều phản đối. Ai nấy tranh nhau khuyên giải, mong nàng bỏ đi ý nghĩ hoang đường ấy. Nhưng Trần Ngư tính tình bướng bỉnh, đã quyết thì không nghe ai can.
Suốt chặng đường tới nay, phần lớn mọi việc của nàng đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ duy có chuyện la bàn là vấp ngã, bị người chê cười, khiến trong lòng nàng ít nhiều khó chịu, mang theo đôi chút giận dỗi. May mà phí tổn chế tạo la bàn cũng không cao, Chu Thanh đành để mặc nàng tùy hứng, chỉ khuyên một câu:
“Cứ chờ chỗ này bán hết đã, rồi mới tính đến chuyện làm thêm.”
Nguyên bản Trần Ngư muốn nói dứt khoát một lần, nhưng thấy Chu Thanh dỗ dành như vậy, nàng cũng đành thỏa hiệp, gác lại ý định tiếp tục sản xuất. Nàng quyết chờ đến khi la bàn thật sự được mọi người tiếp nhận, lúc ấy mới tính chuyện làm nhiều.
Chuyện này coi như tạm gác sang một bên. Nhưng lại nảy sinh một việc khác.
Bến tàu nhỏ tuy đã hoạt động, song vì đường sá ở Nam Ngư thôn quá bất tiện, nên người buôn bán thường than phiền, oán trách không ngớt. Nếu để lâu dài, việc làm ăn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Một lần nữa, Trần gia lại phải đứng ra lo liệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT