“Không cần phải đưa nhiều bạc đâu.” Trần Ngư khẽ mỉm cười, hiểu được phản ứng của mọi người. “Mỗi nhà chỉ góp một ít, sau này họ sẽ hoàn trả lại cho các vị. Chuyện này chẳng qua là mượn tạm, chứ không phải cho không. Nếu coi là cho, rồi mai sau quán trọ nhỏ làm ăn phát đạt, e rằng lại sinh thêm nhiều phiền toái. Vì thế ta mới nghĩ ra biện pháp này.”
“Có chắc họ sẽ trả lại không?” Có người thì thào, giọng không tình nguyện.
“Đúng đó, trong nhà toàn lão nhân với bọn nhỏ, thì làm được gì chứ?” Vừa nghe nhắc đến chuyện bỏ bạc, tiếng than vãn đã rộ lên khắp nơi.
Lâm thị nhìn cảnh ấy thì có phần lo lắng, khẽ gọi: “Ngư nhi…”
Nhưng nàng không để ý, nàng nghiêm giọng nhìn mọi người: “Nếu các vị cảm thấy việc này khó xử, thì học đường đành để bọn họ tiếp tục ở tạm vậy. Chỉ là như thế thì chuyện học hành của bọn nhỏ sẽ bị trì hoãn.” Nàng nói đến đây, quyết định thế nào thì để mọi người tự cân nhắc.
Lời Trần Ngư vừa dứt, cả bọn đều ngẩn ra, ai nấy đều khó xử. Một bên lo lắng việc học của con trẻ bị chậm trễ, một bên lại ngại bỏ tiền, hơn nữa chẳng biết phải bỏ ra bao nhiêu mới đúng, nên trong lòng ai cũng bất an.
“Thế này đi,” Trần Ngư lấy ra một tờ giấy, mỉm cười: “Mỗi nhà chỉ cần góp một trăm văn, là đủ giải quyết rồi. Sau này khi họ kiếm được bạc sẽ trả lại từng chút một. Như vậy, đời sống của họ cũng khá lên, các vị chẳng bị thiệt, mà chuyện học của bọn nhỏ cũng không bị gián đoạn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play