“Đúng vậy!” Bị hắn ôm che chở, Trần Ngư mới phát hiện bản thân chẳng còn sức phản bác. Rõ ràng trong lòng nàng là vì thương hắn, vậy mà cuối cùng lại thành như thể nàng không chịu hiểu hắn, khiến nàng càng thêm rối rắm.
Trong tay đã có một vạn lượng bạc, Trần Ngư thấy lòng vững vàng hơn nhiều. Ăn uống an nhàn, ở nhà thảnh thơi, chỉ chờ đối phương tự đến cửa.
Vài ngày sau, quả nhiên Lâu Phượng Minh đích thân mang người tới Chu gia. Người mở cửa là Đào Nhi, còn Trần Ngư cùng Chu Thanh thì sớm đã ngồi ngay ngắn trong khách sảnh chờ.
Lâu Phượng Minh giới thiệu người đi theo là thương thuyền lão bản, họ Cổ, tạm gọi là Cổ gia. (Vốn chẳng phải nhân vật trọng yếu, chỉ cần một cách xưng hô là đủ.)
“Thương thuyền quả thực do chúng ta đụng hư, nay Cổ gia muốn bàn bạc, cũng là lẽ thường. Không biết trong lòng Cổ gia đã có tính toán thế nào? Nếu có, xin nói thẳng, để hai bên dễ thương lượng.” Người mở lời chính là Chu Thanh. Đối mặt kẻ tâm tư bất lương, khí thế hắn càng thêm vững, ép người ta khó bề lấn át.
“Ha ha, Chu lão bản tuổi trẻ mà cũng trải sự đời. Con thuyền ấy đáng giá bao nhiêu bạc, hẳn chư vị cũng rõ, chẳng cần ta phải nhiều lời, có phải không?” Cổ gia cố ý giữ kẽ, không nói con số, cứ lửng lơ cao thâm.
Nghe vậy, Trần Ngư liền nhíu mày. Trong lòng nàng biết, chuyện này hôm nay e rằng không dễ giải quyết êm thấm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play