Trần Ngư hiểu rất rõ, nếu không có Lê mụ che chắn, người bị thương hôm nay chính là nàng. Mới mười tám tuổi, dung nhan đang độ xuân xanh, nếu khuôn mặt bị hủy thì nàng không biết bản thân có đủ dũng khí sống tiếp hay không. Vì vậy, trong lòng nàng vừa cảm kích Lê mụ vô cùng, vừa dâng tràn phẫn hận đối với Lưu Vương thị.
Lưu Vương thị lại còn trắng trợn đưa ngón tay dính máu và mảnh da của Lê mụ lên, vừa nhìn vừa cười nhạt. Hành động ấy khiến người xung quanh rùng mình run rẩy, cứ như đang nhìn thấy một kẻ giết người máu lạnh.
Nhưng ả đàn bà ngu xuẩn ấy lại tưởng mình chiếm thế thượng phong, thấy Trần Ngư không bị thương liền càng hống hách, giọng the thé kêu la:
“Ngươi nói không để yên? Ta đây mới là người không để yên! Ngươi sai người đánh cháu ta, ta nhất định bắt ngươi bồi bạc!”
Trong mắt Lưu Vương thị, Trần gia chẳng những quản lý học đường, lại còn nhiều bạc, thế nào cũng phải nhân cơ hội này mà moi tiền thật nhiều.
Đúng lúc này, người Trần gia nghe tin cũng vội vã kéo đến. Chu Thanh chạy nhanh nhất, vừa nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Lê mụ, ánh mắt hắn lập tức lóe lên sát khí. Với hắn mà nói, Lê mụ chính là người thân. Bà một lòng che chở cho Chu gia, chưa bao giờ nặng lời, đối với bé Viên thì thương yêu như máu mủ. Nay bà vì bảo vệ Trần Ngư mà bị thương nặng như vậy, hắn sao có thể không giận, không hận cho được!
“Lê mụ, đây là chuyện gì vậy?” – Trần Đông Sinh chen đến, nhưng bị Chu Thanh chặn lại, hắn phải vòng sang mới hỏi được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play