“Tam thẩm, chẳng phải chỉ mình ngươi, chúng ta cũng đi! Để cho người ta khỏi phải e ngại, đỡ khiến chúng ta lúc nào cũng thấp thỏm!” – Trần Thiên lạnh lùng cất giọng.
“Đúng đó, chúng ta cũng đi. Có hắn ở đây, ta sợ lắm. Vạn nhất hài tử xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh chẳng nổi. Thà ra ngoài rong ruổi, tuy khổ, tuy nghèo, nhưng bọn nhỏ được bình an, còn hơn!” – Trần Dũng phụ họa, ánh mắt kiên quyết cự tuyệt.
Không khí vốn đã căng thẳng, nay lại càng thêm giằng co. Sau khi Trần Dũng cùng bọn họ bày tỏ thái độ, cả gian nhà phủ một tầng lãnh ngạnh. Ai nấy đều cau mặt, chẳng muốn nói thêm lời nào, chỉ chờ Hồ thị hạ quyết định.
Nhìn cảnh tượng ấy, Tiểu Ngư khẽ thở dài. Nàng biết lúc này đây, Hồ thị hạ quyết định chẳng dễ dàng. Với Tiểu Ngư mà nói, bất luận chọn bên nào, cũng là điều nàng chẳng đành lòng. Nàng bèn dịu giọng:
“A nãi, có phải người cũng thấy Trần Khang không cha không nương, quả thực đáng thương chăng?”
“Ân… hắn chỉ là một đứa nhỏ, một thân cô độc, lại tay trắng, ta sao có thể không lo?” – Hồ thị gật đầu, thấy cháu gái hỏi bằng giọng điềm tĩnh, trong lòng thoáng an ủi, nghĩ rốt cuộc cũng có người hiểu nỗi khổ tâm của mình.
“Nãi nãi, mặc người lo lắng thế nào đi nữa, chẳng lẽ lại muốn Trần gia chúng ta phân tán tứ phương? Người vẫn thường dạy ta: Trần gia là một sợi dây thừng bện chặt, chẳng ai kéo đứt nổi. Thế mà giờ, người rõ ràng biết Trần Khang từng làm ra chuyện tệ hại, mọi người chẳng thể nào tiếp nhận, vậy mà còn một mực bênh vực… Chẳng phải chính là khiến cả nhà phân ly sao?” – Tiểu Ngư kiên nhẫn nói rõ từng lời, chỉ sợ người già vì một mối chấp niệm mà làm hại bản thân, cuối cùng ngay cả tuổi già cũng chẳng được yên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play