“Ta già rồi, trong nhà mọi sự đều giao cho bọn tiểu bối, có chuyện gì, các ngươi cứ tìm chúng mà nói… Lão gia tử có thể kéo dài hơi thở tới hôm nay, đều là nhờ bọn nhỏ hiếu thuận, nếu không, sớm đã chẳng còn! Các ngươi thốt ra những lời độc địa kia, há không thấy xấu hổ trong lòng sao?” Hồ thị hờ hững liếc mắt một cái, buông lời nhàn nhạt, rồi nhắm mắt lại, không thèm nhìn tới bọn họ nữa.
“Phải đó, lão gia tử trụ được mấy năm nay, chẳng phải nhờ ba người con trai hiếu thuận, ngày ngày thay phiên hầu hạ, cơm ngon nước ấm, thuốc thang chu toàn ư? Nếu đổi thành nhà khác, e đã sớm về với đất rồi!”
“Đúng vậy! Như nhà ai trong thôn có được phúc khí như thế? Lão gia tử chẳng những thọ, mà còn chờ đến ngày tôn tử trúng cử tiến sĩ mới đi. Một đời hưởng vinh quang, thật là trời ban!”
Người trong thôn bàn ra tán vào, kẻ thì hâm mộ, kẻ thì cảm thán. Đã chẳng còn ai mang lòng ganh ghét, bởi Trần gia bây giờ, không phải bọn họ có thể so bì.
“Phải đó, đây gọi là hỉ tang, ông đi trong vui vẻ, con cháu rạng ngời. Thế mà có kẻ lòng dạ đen tối, lại muốn đem tang sự biến thành trò thị phi. Cũng may Xuân Sinh nương sáng suốt, nếu không, lão gia tử dưới suối vàng cũng chẳng yên lòng!”
Tiểu Ngư vốn ngỡ dân làng sẽ a dua theo Khương thị cùng Đại Thanh thị, không ngờ ai nấy lại đứng ra nói lời công đạo, trong lòng nàng thoáng nhẹ nhõm: thì ra chính mình đã nghĩ nhiều.
Khương thị cùng Đại Thanh thị bị bao nhiêu người chỉ trích, trong lòng nghẹn uất, vốn sĩ diện quen rồi, nay chịu nhục như vậy, càng thêm phát điên, liền bất chấp mà kêu la:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play