Vài canh giờ trôi qua, trăng tròn lặn xuống, thái dương lên ngôi. Ánh nắng đầu hè mang theo hơi ấm lan khắp mặt đất.

Lâm Vũ Thất tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao.

Đầu nàng đau như muốn vỡ tung, đưa tay day day huyệt Thái Dương, mãi mới gượng được chút tỉnh táo. Sau khi hôn mê đêm qua, trong cơn mộng mị mông lung, nàng đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của "Lâm Ngọc".

Lúc này, vừa tỉnh lại, Lâm Vũ Thất rốt cuộc có thể ngẫm lại từng mảnh quá khứ mười mấy năm cuộc đời của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc, con gái duy nhất của tiền nhiệm Ma Tôn. Để danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị tối cao của Ma giới, nàng từ nhỏ đã phải giả trai, dùng thân phận nam nhi mà sống.

Không chỉ vậy, nàng còn tu luyện Tâm Liên Quyết — môn công pháp đỉnh cao của Ma tộc. Song đó lại là thuần âm công pháp, vốn chỉ phù hợp với thể chất nam dương cương. Nếu là nữ nhân tu luyện, theo thời gian âm khí sẽ tích tụ, ăn mòn căn cơ, dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, thậm chí tự bạo mà chết, tử trạng cực kỳ thê lương.

Muốn sống sót, Lâm Ngọc buộc phải tìm vật dẫn để rút bớt âm khí trong cơ thể. Biện pháp tốt nhất là tìm được những nữ tử có thể chất cực âm, mượn thân thể họ để chuyển âm khí trong thời điểm phát tác, mới có thể đổi lấy đôi chút bình yên tạm thời.

Nếu tìm không thấy thích hợp nữ tử, đem âm khí độ đến hàn tính thực vật hoặc là động vật trên người, cũng có thể thoáng giảm bớt.

Lúc này, Lâm Vũ Thất bất giác nhớ lại trong quyển tiểu thuyết Nói Dương Cửu Thiên, phản diện Lâm Ngọc luôn đeo bám nam chính, cướp nữ nhân và cơ duyên của hắn. Trong đó có một trận tranh đoạt Liên Hoa Chín Cánh trên Thiên Sơn, được tác giả viết đến mấy chục chương. Hiện tại Lâm Vũ Thất mới biết được, đối với nam chính tới nói, kia bất quá là một lần phó bản, nhưng đối với Lâm Ngọc tới nói, lại là hy vọng cuối cùng tìm đường sống.

Lâm Vũ Thất lật lại từng mảnh ký ức thống khổ của Lâm Ngọc, lại nghĩ đến kết cục bi thảm sau cùng, không khỏi phiền muộn. Nếu theo đúng tuyến cốt truyện, cuối cùng nàng nhất định sẽ bị nam chính nghiền nát. Nhưng nếu thay đổi cốt truyện, ngừng cướp cơ duyên và nữ nhân, chẳng phải lại chết nhanh hơn sao?

Đầu óc rối như tơ vò, không rõ lối ra, Lâm Vũ Thất đành tạm gác lại những suy nghĩ đó, trước tiên cần hiểu rõ tình huống hiện tại rồi tính sau.

Bốn phía lạnh lẽo tận xương, màu xanh băng hồ nước xẹt qua Lâm Vũ Thất lộ ra ngoài da thịt, làm nàng không nhịn được rùng mình.

Lâm Vũ Thất chậm rãi mở to mắt, ánh vào mi mắt chính là một chỗ mặt ngoài trình độ như gương hồ nước, mặt trên nổi lơ lửng từng đóa tuyết trắng hoa sen, bên dưới là lớp lá sen xanh biếc.

Tình cảnh này đẹp không sao tả xiết, nếu bỏ qua trên mặt hồ những nữ tử hôn mê nổi lơ lửng mà nói. Bọn họ sắc mặt trắng bệch, thần sắc bình tĩnh, giống như không có tiếng động giống nhau, trên mặt hồ thượng nhẹ nhàng nhộn nhạo.

A ——”

Lâm Vũ Thất thiếu chút nữa không trợn tròn mắt ngất xỉu đi, la lên một tiếng.

Nguyệt thanh ngồi ở hồ nước biên ngủ gật, hoảng hốt nghe được tôn thượng tiếng kêu, trong lòng chấn động, nháy mắt liền thanh tỉnh lại đây, vui sướng mà kêu lên: “Tôn thượng, ngươi rốt cuộc tỉnh!”

Lâm Vũ Thất ngón tay run rẩy mà chỉ vào trước mặt mấy nữ tử kia : “Các nàng…… Các nàng như thế nào trôi ở chỗ này?”

 Nếu nàng nhớ không lầm nói, đây chính là những nữ tử tối hôm qua được đưa đến trước mặt nàng.

Nguyệt thanh đối với một tình hình kì quái này, mặt không đổi sắc, bình tĩnh mà nói: ““Tối qua Tôn thượng hôn mê bất tỉnh, phu nhân ra lệnh đưa người đến Hàn Đàm, dùng hồ tuyết liên áp chế âm khí phát tác trong cơ thể. Những cô nương này là cực âm thể chất, được đặt trong hồ để tăng cường hiệu quả tuyết liên.” Nàng chỉ chỉ trên mặt hồ trôi nổi nữ tử.

Lâm Vũ Thất cảm thấy như mình sắp nổi điên: “Kia các nàng như thế nào vẫn không nhúc nhích, không phải là đã ch·ết đi?”

Nguyệt thanh trả lời nói: “Chỉ là tạm thời đánh hôn mê b·ất t·ỉnh, phòng ngừa các nàng nhìn đến tôn thượng thân thể.”

Lâm Vũ Thất trong lòng thở phào một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Mau đem các nàng vớt lên, đưa về phu nhân nơi đó đi.”

Nguyệt kiểm kê gật đầu, nói: “Kia còn thỉnh tôn thượng trước rời đi hàn đàm. Người khác mới có thể tiến vào.”

Nàng cầm lấy quần áo được xếp sẵn bên hồ nước: “Nô tỳ trước tiên thay quần áo cho tôn thượng ạ.”

Lâm Vũ Thất dẫm lên thềm đá dưới nước lên bờ, cúi đầu nhìn xem chính mình trắng tinh bóng loáng, rõ ràng là thân thể thiếu nữ mười sáu, lại nhìn xem nguyệt thanh trong tay nam tử quần áo, không nhịn được nặng nề mà thở dài .

Hàn đàm khoảng cách Lâm Ngọc tẩm cung không xa, đi chưa được mấy bước liền tới rồi.

Lâm Vũ Thất bước vào tẩm cung, đây là một gian cung điện cực kỳ rộng lớn, sàn nhà ngọc thạch tỏa sáng, đồ đạc bày biện hết sức xa hoa,  trung ương cung điện bày một chiếc giường lớn hình tròn. Đỉnh chóp giường buông xuống vài dải tua màu tím, bốn phía rũ, là lụa được thêu hoa văn màu đen phức tạp, trên hoa văn lộ ra kim sắc quang mang.

Điển hình phong cách xa hoa của Ma tộc, cao cấp đại khí thượng cấp bậc.

Lâm Vũ Thất ngồi vào một trương bàn nhỏ cách cửa không xa, đối với nguyệt thanh phân phó nói: “Đem phu nhân mời đi theo, ta có lời cùng nàng nói.”

Nguyệt thanh lên tiếng, lui đi ra ngoài lúc trở về, mặt sau đi theo Lâm Ngọc mẫu thân hoa phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play