Hai cô gái hì hục khiêng ghế trúc trở lại hoa sảnh trong nhà chính, rồi lại lên lầu thay quần áo.
Khi xuống lầu lần nữa, Cố Duẫn Chân nghe thấy tiếng còi tàu xuyên qua bức bình phong, âm thanh dội vào trong nhà.
Cô đi dép lê bước xuống cầu thang, vuốt lại mấy sợi tóc dính trên trán vì mồ hôi, ngẩng nhìn đồng hồ treo tường bằng gỗ hoàng hoa lê, vừa đúng hai mươi phút.
Cô theo bản năng ngó ra ngoài, muốn được thấy lại “chú út” mà Chu Đình Ngọc vừa nhắc tới, nhưng tầm nhìn đã bị bức bình phong trước chính sảnh che khuất.
Hôm nay, bữa tối nhà họ Chu dọn ra sớm hơn thường lệ.
Nhà họ Chu gia phong nghiêm cẩn, lối sống giản dị. Trên bàn vuông gỗ hoàng hoa lê khảm hoa đặt năm món ăn một món canh, một đĩa gà phi lê phù dung, một đĩa cá hấp thơm lừng, một đĩa thịt xào mộc nhĩ và một đĩa cải xanh xào, canh là canh mướp trứng.
Chỗ ngồi chính hướng nam của bàn bát tiên được để trống, Chu Đình Ngọc dẫn Cố Duẫn Chân ngồi vào ghế bên cạnh.
Cố Duẫn Chân vừa ngồi xuống, liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền vào tai, giống như rượu vang ướp lạnh tám độ trong ngày hè, mang theo hơi mát.
“Chỉ là nghỉ phép năm thôi mà, nhóm người này đã buông thả thế này? Lát nữa bảo chú Đàm gọi điện tới giải thích, cái báo cáo này là cái quái gì.”
“Đúng vậy” Một giọng nam ôn hòa, có phần niên trưởng vang lên. “Hiện tại độ chính xác chưa cao, bọn họ làm được đến mức này cũng đã...”
“Chú Lâm, đừng bênh vực cho bọn họ.”
Giọng nam kia vang lên nặng nề, mang theo chút lười nhác, một tay kéo cà vạt, tựa như bực dọc vì cấp dưới làm việc không đâu ra đâu, khiến bản thân phải gánh thêm việc.
Cố Duẫn Chân đưa mắt nhìn qua, ánh đèn lục giác rọi xuống sắc vàng nhạt, chiếu lên gương mặt người đàn ông, đôi mắt phượng lạnh lẽo ẩn dưới bóng mày, đường nét gương mặt sâu sắc, mặt mày xa cách.
Ánh mắt xa cách ấy lia qua, chỉ khẽ lướt trên người cô, khóe môi nhạt nhẽo cong lên, hiện ra vài phần bất cần đời.
Chỉ một cái nhìn hờ hững như vậy, mà Cố Duẫn Chân lại thấy từng tia tê dại từ gan bàn chân dâng lên, lan khắp tứ chi cốt nhục, mãi tới đỉnh đầu.
Ánh nhìn ấy khiến cô nhớ tới cảnh tượng lúng túng ngày hôm qua.
Cô gái ngượng ngùng cắn môi.
Đi sau người đàn ông là một lão giả mặc áo sơ mi xám đậm, hai bên tóc mai bạc trắng, tinh thần quắc thước, chính là quản gia thân cận Lâm Hằng Viễn, từ nhỏ đã dạy dỗ Chu Tuần Giới.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Chu Tuần Giới kéo ghế ra, ngồi xuống bàn ăn.
“Chú út, cuối cùng hôm nay chú cũng về rồi. Kỳ nghỉ hè này cháu chỉ gặp chú có hai lần... à không, một lần. Nếu chú còn không về nữa, cháu thật sự phải sang Mỹ du học rồi, đến lúc đó chú sẽ chẳng thấy cháu đâu. Chú bận như vậy, sao lại có thời gian về vậy?”
Trên mặt Chu Đình Ngọc là nụ cười tươi rói, nhưng trong lòng lại nghĩ, chú út ơi, chú đừng có về nữa.
Chu Tuần Giới nhạt nhẽo liếc cô ấy một cái, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ấy.
“Không rảnh lắm, tranh thủ thời gian về xem một chút.”
Chu Đình Ngọc nói: “Chú út vất vả rồi, cháu nghe nói Alecitinib cuối cùng cũng đã được đưa vào danh mục bảo hiểm y tế quốc gia, ông nội nói nhờ có những buổi xã giao gần đây của chú út, như vậy vừa có lợi cho doanh thu của tập đoàn, cũng tiện lợi cho đông đảo bệnh nhân bị đau nhức xương khớp…”
Chu Đình Ngọc nửa đùa nửa thật lòng mà nói.
“Được rồi, đừng nịnh nọt nữa. Mau giới thiệu đi.” Chu Tuần Giới vừa nói vừa đưa mắt liếc về phía Cố Duẫn Chân.
Cái liếc mắt ấy, đầy ắp ý tứ “không quen biết”, “chưa từng gặp qua”.
Cố Duẫn Chân thầm nghĩ, người có địa vị quả nhiên biết giả vờ, có thể làm cho cảnh tượng ngượng ngập trở thành như chưa từng xảy ra.
Lúc này, Chu Đình Ngọc đã bắt đầu giới thiệu.
“Đây là bạn thân của cháu, học ở tỉnh Giang, thi đậu vào Đại học Bắc Thành rồi, đến nhà chúng ta chơi. Khi cháu học ở tỉnh Giang, cũng từng ở nhà cậu ấy...”
Vừa nói, Chu Đình Ngọc vừa dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thọc vào Cố Duẫn Chân.
Cố Duẫn Chân đặt hai tay lên gối, mỉm cười nhè nhẹ, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn mà người lớn thích nhất, giọng trong trẻo vang lên: “Chào chú út.”
Chú, út.
Âm tiết cô gái thốt ra mang theo sự mềm mại kỳ lạ, đầu lưỡi hơi cuộn, trong veo mà đáng yêu, khiến người ta liên tưởng đến quả táo xanh bị cắn vào giữa ngày hè, giòn, non xanh, hơi ngọt, nước tràn đầy.
Cô gái mang vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo, nhạt nhòa của người đàn ông quét tới, tay đang cầm đũa của cô bỗng siết chặt lại.