Những ngón tay mềm mại kéo căng lớp vải quần, hương tuyết tùng thanh mát dễ chịu lượn quanh chóp mũi, tim cô đập dồn dập như nổi trống.

Từ đầu ngón tay truyền đến một loại cảm giác rõ rệt, cô chạm vào bắp đùi rắn chắc dưới lớp vải mỏng manh của quần tây.

Một cơ thể đàn ông hoàn toàn trưởng thành, căng tràn sức mạnh.

Thời gian dường như ngưng đọng ngay khoảnh khắc ấy.

Cố Duẫn Chân ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt vượt qua đường xương hàm rõ nét, sắc bén của người đàn ông, bắt gặp trong đôi mắt hơi cụp xuống ấy là sự thiếu kiên nhẫn nhàn nhạt.

Đôi mắt dài hẹp, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng và sắc, ngũ quan khắc sâu, gương mặt ấy như một vùng hoang dã chưa từng có ai xâm nhập, tĩnh lặng, thâm trầm, trưởng thành.

Môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch, giọng nói rất thấp, âm trầm như lướt qua màng nhĩ cô, mang theo chất từ tính, hạt âm rõ rệt.

“...Nắm đủ chưa?”

  ...

Đủ rồi, đủ lắm rồi.

Thật sự là đủ rồi.

“Chính là như thế đó, tớ liền vội vàng buông tay ra... Nếu không phải vì anh ta còn thắt dây lưng, thì có lẽ, có lẽ tớ đã kéo tuột cả cạp quần anh ta xuống rồi.”

Giọng điệu của Cố Duẫn Chân lộ rõ sự tuyệt vọng, như thể không còn gì để sống nữa.

Lần này đúng là mất mặt đến tận bà cố.

“...Hahahahahahahahahahaha.” Chu Đình Ngọc không hề khách khí, bật ra một tràng cười dài.

“Anh ta thật sự hỏi cậu câu đó à, nắm đủ chưa?”

Chu Đình Ngọc vừa cười vừa ôm bụng.

Cố Vân Chân: “Ừm, miệng độc thật. Rõ ràng tớ đâu có cố ý kéo anh ta.”

“Quá là bình thường rồi. Người mà cậu gặp chính là chú út của tớ đó. Chú ấy đối xử với ai cũng vậy thôi. Cậu quen dần sẽ tốt hơn.”

“Chú út?” Cố Duẫn Chân ngẩn ra, nhấm nháp hai chữ ấy, đột nhiên cảm thấy nơi ngực tức nghẹn, như bị một quả táo chín rụng thẳng vào. Hai tay cô nắm lấy vạt áo trước ngực, khẽ khàng quạt gió.

Suy nghĩ bất giác lại phiêu về buổi chiều hôm qua.

Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ hoa văn, bị bình phong gỗ tử đàn cắt thành từng vệt, từng vệt ánh sáng ấy rơi xuống người đàn ông. Anh mặt áo trắng, quần đen, sơ mi trắng xắn tới tận cổ tay, quần tây đen thẳng nếp kéo dài đến mũi giày da. Cách ăn mặc kín bưng giữa trời oi bức thế này, vậy mà anh lại khiến người ta cảm thấy mát lạnh.

“Chân Chân, cậu ngẩn ngơ cái gì thế.” Chu Đình Ngọc khẽ kéo tay áo cô, tiếp tục than thở: “Một cảnh tượng đặc sắc như vậy mà tớ lại bỏ lỡ.”

Chu Đình Ngọc: “Tớ thật muốn nhìn bộ mặt sầm sì của chú út. Nói đi cũng phải nói lại, cậu xinh đẹp thế này, vậy mà chú ấy lại chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc.”

“Thương hoa tiếc ngọc, thôi bỏ đi. Không dọa tớ sợ đến chết đã là may rồi.” Cố Duẫn Chân lười biếng nói, dang rộng cánh tay thon dài trên ghế nằm.

Cô nhớ lại khung cảnh khi ấy.

Người đàn ông mím môi, chẳng nói một lời, ánh mắt cúi xuống, lạnh lùng nhìn cô, như thể cô là đứa trẻ vừa làm sai chuyện.

Ánh mắt ấy phủ xuống, như có sức nặng, lúc này Cố Duẫn Chân mới nhận ra mình ham mát, mặc áo hai dây trắng với quần short bò, ngay cả miếng dán ngực cũng lười dùng, phần lớn xương quai xanh đều phơi bày trong không khí. Làn da cô, dưới cái nhìn nặng nề như có thực chất ấy, liền nổi từng hạt nhỏ trắng ngần như ngọc.

  ...

“Chính là vậy đó. Tớ chỉ mong dạo này đừng gặp lại anh ta nữa, ngượng chết đi được. Ngượng đến mức tớ có thể tại chỗ móc ra vô số căn hộ ba phòng một sảnh rồi.” Cố Duẫn Chân ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, than thở.

“Không sao đâu, chú út của tớ cũng chẳng mấy khi về nhà.” Chu Đình Ngọc an ủi cô, “Chú ấy chắc cũng không ngờ trong nhà đột nhiên lại nhiều thêm một cô bé như cậu.”

Cố Duẫn Chân và Chu Đình Ngọc là đôi bạn thân như hình với bóng. Sau khi Cố Duẫn Chân thi đại học xong, nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Thành, liền buông thả bản thân, hôm sau bay ngay đến nhà Chu Đình Ngọc, cùng bạn thân ăn uống chơi bời thỏa thích, nghỉ hè trong tứ hợp viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play