"Đỡ bổn cung dậy."
Một câu nói đầy chân khí, khiến Tống Cửu giật mình. Nàng còn tưởng bà ta đau đớn tột cùng, phải mất nhiều ngày mới điều chỉnh lại được, không ngờ nhanh như vậy đã muốn xuống giường.
Tống Cửu không nhúc nhích, cung nữ tiến lên đỡ, Ngụy quý phi đẩy ra, lại chỉ về phía Tống Cửu, ra ý muốn nàng hầu hạ. Nàng đâu phải hạ nhân.
Thế nhưng bị Ngụy quý phi nhìn chằm chằm, Tống Cửu không hiểu sao lại thấy sợ. Thôi, coi như làm thêm một việc tốt, chỉ nghĩ bà ta là một người mẹ mất con, một bệnh nhân, một người đáng thương.
Tống Cửu tiến lên đỡ bà ta một cái, không ngờ Ngụy quý phi vừa đứng lên đã véo vào cánh tay nàng, đau điếng. Tống Cửu lập tức buông Ngụy quý phi ra, bà ta vừa đứng lên được một chút đã ngã phịch xuống gối mềm, trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn Tống Cửu, có lẽ không thể tin được nàng lại dám không hầu hạ mình.
Tống Cửu xắn tay áo lên, nhìn vết véo bầm tím trên cánh tay, tức giận hỏi:
"Ngươi véo ta làm gì? Ta có điểm nào có lỗi với ngươi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT