Tiểu thiên viện này xem ra là nơi ở của hạ nhân, tổng cộng cũng chỉ có một tấm chăn này, không biết là của hạ nhân nào. Tiểu thúc tử cứ như vậy thức canh cho nàng cả đêm, Tống Cửu cảm thấy áy náy, rõ ràng thân thể hắn còn yếu hơn.
Vừa lúc tinh binh địa phương đến gọi người, Tống Cửu và Vinh Nghĩa đành phải đi theo.
Đến đại sảnh, có chậu than nên trong phòng ấm áp hơn nhiều. Thức cả đêm, Vinh Nghĩa ho khan khe khẽ. Mục Tâm vừa nấu thuốc xong cho Ngụy quý phi, nghe tin nhị công tử ở trong sơn trang liền lập tức chạy tới.
Mục Tâm chăm sóc Vinh Nghĩa nhiều năm, chỉ cần nhìn sắc mặt và thần thái là biết tình hình của hắn, không cần bắt mạch. Thấy Vinh Nghĩa thức cả đêm như vậy, Mục Tâm chỉ biết lắc đầu, tức giận nói:
"Ta đi sắc thuốc cho ngươi đây, đắng chết ngươi, không biết tự chăm sóc mình gì cả."
Mục Tâm có chút tức giận, nhưng Vinh Nghĩa chỉ cười bất đắc dĩ. Thuốc đắng đã uống như cơm bữa, hắn đã không còn nếm ra vị đắng nữa rồi.
Nói thì nói vậy, nhưng Mục Tâm vẫn không nỡ để nhị công tử uống thuốc đắng, lúc bưng thang thuốc lên sẽ kèm theo mứt quả. Hơn nữa, trong sơn trang này cất giữ bao nhiêu thuốc tốt và đồ ngọt, Mục Tâm chỉ mong dùng thuốc tốt nhất để sắc cho nhị công tử. Hắn còn đổ mứt quả mà Ngũ công công đưa tới vào túi vải, lén mang về Nhâm phủ, sau này đưa thuốc cho nhị công tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT