A Kỳ ngẩn người nhìn Tống Lục, trở về cuộc sống của người bình thường, nói thì dễ làm thì khó. Trước kia ở An Thành, hắn đã suýt muốn thoái ẩn, bây giờ lại càng không thể.
A Kỳ quả nhiên lại bưng ly rượu lên uống.
"Nghe lời ta, ăn hết thức ăn đi, sống cho tốt. Sau này ta sẽ bảo Liên nhi mỗi bữa mang đồ ăn đến cho ngươi, ta sẽ tự tay nấu, ngươi phải ăn hết. Đương nhiên, cuối tháng nhớ bảo Tiểu Tiền Tử đến thanh toán."
"Cứ coi như ngươi giúp ta buôn bán. Ta ở thành Tô Châu cũng là một trù nương có chút danh tiếng, làm một bàn ăn cho khách, phí tổn không hề thấp đâu."
A Kỳ mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của Tống Lục, hắn ăn hết thức ăn trên bàn. Lúc này Tống Lục mới hài lòng thu dọn bát đĩa, để lại vò rượu còn thừa, dặn dò:
"Giấu đi, đêm hãy uống, sẽ không ai phát hiện."
"Sau này ban đêm muốn uống rượu, cứ ném đá qua tường vào sân nhà ta, chúng ta sẽ thấy. Nhưng phải ném vào ban đêm, lúc đó hai đứa nhỏ nhà ta đã ngủ, đá của ngươi sẽ không làm chúng bị thương."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT