"Dịp Tết ta đã xem sổ sách của các chi nhánh, số tiền trên sổ sách hiện tại cùng với số vải vóc tồn kho đổi thành tiền, đủ cho tất cả mọi người trên dưới Mai Trang sinh hoạt trong thôn trang, ít nhất cũng sẽ dư dả trong vài chục năm."
"Lúc trước lão trang chủ mở tú lâu làm ăn mục đích là để cứu tế những người vô gia cư và phụ nữ trẻ em mồ côi. Bây giờ trên sổ sách kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ để nuôi sống họ. Sau này nếu gặp lại người vô gia cư vẫn có thể nhặt về, số tiền kiếm được trong những năm qua cũng đã đủ rồi."
"Sau khi ta báo thù cho lão trang chủ, tất cả tiền của Mai Trang ta sẽ không lấy một xu, toàn bộ để lại cho các ngươi."
A Kim và Vương Thủ Lai nghe Tống Cửu nói, kinh ngạc đến không nói nên lời. Nhưng họ cũng biết, lão trang chủ là người từ trong cung ra, tuy nàng đã không còn, nhưng Mai Trang vẫn còn đó.
Hiện giờ lão trang chủ vì tay nghề của mình mà mất mạng, ngày sau tân trang chủ cũng sẽ vì tay nghề mà bị ép đi theo con đường cũ.
Mai Trang quá lớn, ở kinh thành quá nổi tiếng, người phải quản ở khắp nơi trong cả nước cũng nhiều. Nhưng tân trang chủ là người có gia đình, nàng trước hết là một người mẹ, một người vợ, sau đó mới là trang chủ Mai Trang. Nàng làm sao có thể giống lão trang chủ hàng năm đi tuần tra khắp nơi?
Người đông thì khó quản, làm ăn lớn thì trách nhiệm càng lớn. A Kim có thể hiểu, chỉ là người bên dưới e rằng không muốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT