Vinh Cảnh cũng ghen tị với đích tử vì có thể kề vai sát cánh cùng phụ thân trên chiến trường, trong khi hắn, một thứ tử, lại phải lâm trận bỏ chạy. Thế nhưng, khi hắn gian khổ trấn giữ Yến Bắc, phụ thân lại chẳng hề đoái hoài, cũng chưa từng chi viện cho hắn.
Suy nghĩ của Lục trắc phi lại khác với con trai. Bà ta tâm tư khẽ động, nói: "Đã làm thì làm cho trót, giết nhà họ Nhâm cũng đã đắc tội với Tiểu Bùi thị rồi. Hiện tại phụ thân con không thể đến An thành, cũng không lo được cho An thành, sao không nhân tiện trừ khử luôn Tiểu Bùi thị."
"Ta nghe nói Tiểu Bùi thị này ở vương phủ chẳng có gì khác ngoài việc là một kẻ tham tiền, keo kiệt. Bà ta có không ít ruộng đất và kho lương ở Bắc địa. Với chức tri châu của nhà họ Bùi, một khi Tiểu Bùi thị không còn, tự nhiên không giữ được, chẳng phải sẽ rơi vào tay chúng ta sao."
"Vừa hay ngoại tổ phụ của con còn có một ít tư binh cần nuôi, đang cần lương thảo gấp. Có được khối tài sản này của Tiểu Bùi thị, đủ để nhà họ Lục chúng ta nuôi binh mã trong nhiều năm."
Lục trắc phi càng nghĩ càng vui.
Vinh Cảnh lại rất kinh ngạc, hắn nghi hoặc nhìn mẫu thân hỏi: "Nương, người nói ngoại tổ phụ lén lút nuôi quân?"
Lục trắc phi lúc này mới nhận ra mình vui quá lỡ lời, sắc mặt không được tốt, đành dặn dò: "Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Võ tướng ở kinh thành, ai mà không nuôi tư quân, chẳng lẽ thật sự đợi đến lúc Hoàng thượng thu hồi binh quyền mới hối hận sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT