Xem ra, Nam Cung Dương cố ý xây tiểu trúc viên trong rừng sâu chính là vì hai đứa trẻ. Hắn là đại quan Khâm Thiên Giám, lại là cận thần bên cạnh Hoàng Thượng, cớ sao lại cam tâm ở lại An thành, thậm chí là trong khu rừng sâu hoang vắng lạnh lẽo của Thủy nông thôn này?
Lưu Tiểu Nha vội vã chạy từ hậu viện ra, Tống Cửu vừa vung tay, một ám vệ đã nhảy tót lên cây cổ thụ.
Lưu Tiểu Nha vẻ mặt khổ sở, nói: "Tẩu tử, hai đứa nhỏ không có ở hậu viện cho gà ăn, giờ phải làm sao đây? Bọn chúng mất tích rồi."
Tống Cửu đã biết hướng đi của hai đứa trẻ nhưng không thể nói thẳng với Lưu Tiểu Nha, đành bảo rằng nàng đã sắp xếp cho chúng vào núi, còn mời một vị sư phụ sống trong đó để dạy dỗ. Sau này có lẽ ngày nào chúng cũng sẽ vào núi, nàng cũng dặn Lưu Tiểu Nha đừng ngăn cản, cứ để mặc chúng đi.
Lưu Tiểu Nha trong lòng nghi hoặc, nhưng tẩu tử đã nói vậy ắt có lý lẽ riêng, nàng bèn lập tức gật đầu, chỉ cần bọn trẻ không sao là tốt rồi.
Lưu Tiểu Nha là một người rất cần cù, Tống Cửu vô cùng cảm kích nàng vì một năm qua đã giúp đỡ mình rất nhiều, xem nàng như người thân trong nhà.
Tống Cửu nghĩ mai đã là ngày Tiểu niên, bèn kéo Lưu Tiểu Nha vào phòng, đưa cho nàng bộ y phục mới may rồi lại lấy ra một túi bạc, dặn dò: "Tiểu Nha, năm nay ngươi có muốn về nhà ăn Tết không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT