Cửa đẩy không ra, bên trong đã cài chốt. Tiểu nhị nghiến răng, dồn sức tông thẳng vào cửa. Cửa va vào khung vang lên tiếng động lớn, nhưng tiếng chiêng trống và tiếng hò reo cổ vũ từ sân khấu dưới lầu đã át đi tất cả.
Dù các gian phòng liền kề nhau, nhưng không ai nghe thấy động tĩnh bên này.
Cuối cùng, cánh cửa cũng bị tông mở, Tống Cửu không chút do dự lao vào trong.
Trong nội thất tam tiến, Chu Thục Văn sau khi tắm gội thơm phức, mặc một lớp áo mỏng manh đi đến bên giường, nhìn nam nhân đang nằm trên đó. Gương mặt y hệt Nhị biểu ca, nếu không phải vì đôi tay thô ráp và thân hình vạm vỡ kia, nàng đã ngỡ Nhị biểu ca đang ở đây.
Chu Thục Văn ngồi xuống mép giường, ngón tay thon dài khẽ chạm vào gương mặt hắn, tựa như đang vuốt ve Nhị biểu ca, bất giác nước mắt nàng tuôn rơi.
Nếu người nằm trên giường lúc này là Nhị biểu ca thì tốt biết bao. Đó là ước nguyện từ thuở nhỏ của nàng, được làm tân nương của Nhị biểu ca.
Thế nhưng, qua hôm nay, nàng không thể vì Nhị biểu ca mà giữ mình trong sạch nữa, và thế gian có lẽ cũng sẽ không còn ai nhớ đến sự tồn tại của y.
Chu Thục Văn dùng khăn tay lau vội nước mắt, rồi đứng dậy, cởi lớp áo mỏng bên ngoài, trên người chỉ còn lại tiểu y. Nàng đưa tay định cởi áo trong của Nhâm Vinh Trường thì bỗng ngửi thấy trên người hắn phảng phất hương cỏ dại đồng quê.
Chu Thục Văn nhíu mày. Nàng lớn lên trong gia đình phú quý, y phục lúc nào cũng được ướp hương liệu đắt tiền, đây là lần đầu tiên nàng ngửi thấy mùi hương hoang dã này. Nó khiến nàng nhớ lại mùi mồ hôi nồng nặc của đám phu phen ở công trường mấy hôm trước nàng đến đưa đồ ăn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play