Cổ Lý Ân Thịnh cũng đang định đứng dậy trách mắng, binh lính thân tín của Cổ Lý tộc phía sau đều sờ vào vũ khí bên hông, mắt thấy phải đánh . Thạch Cô tiến lên một bước, lạnh giọng nói:
"Hoàng hậu không được bước vào. Hôm nay quốc quân nghị sự là để định ra người giữ chức Nhiếp Chính vương."
"Hoàng hậu thân ở hậu cung, trước kia giám quốc là vì tiền triều chưa định ra Nhiếp Chính vương nên mới giao quốc chính vào tay hoàng hậu. Sau này có Nhiếp Chính vương, quốc chính sẽ không cần hoàng hậu phải nhọc công nữa."
Giọng Thạch Cô nghiêm khắc, nhưng lại thức tỉnh các đại gia chủ của tứ đại bộ tộc. Đúng vậy, một phụ nữ hậu cung, chẳng lẽ còn muốn làm Nhiếp Chính vương đứng ở tiền đường hay sao?
Lúc này, Cổ Lý Ân Thịnh dường như cũng không còn che chở con gái như trước. Hôm nay tứ đại bộ tộc đều có mặt, chức Nhiếp Chính vương này chỉ có thể rơi vào tay Cổ Lý Ân Thịnh, không cần phải mượn thân phận hoàng hậu của con gái nữa.
Vì thế, Cổ Lý Ân Thịnh nhìn về phía con gái. Vốn dĩ Cổ Lý Thanh Liên còn tưởng cha mình cùng phe với mình, chắc chắn sẽ bênh vực nàng, không ngờ người trách mắng nàng nhất lúc này lại chính là cha nàng.
Cổ Lý Thanh Liên xem như đã hiểu rõ, những người ngồi trong nghị sự lư, bất kể là cha nàng hay đại gia chủ của các bộ tộc khác, đều không coi vị hoàng hậu này ra gì. Sự tồn tại của nàng nếu không còn giá trị lợi dụng, thì sống hay chết cũng có khác gì? Giống như đã giết tình lang của nàng, ngày khác cũng sẽ giết cả nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play