Võ công tử được người Am Man tộc bảo vệ ở giữa, đi suốt một đường lòng vẫn kinh hồn bạt vía, lúc này bị Thạch Cô gọi lại, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn ân nhân.
"Võ công tử còn nhớ lời nói trước vách núi hiểm trở không?"
Võ công tử cẩn thận nhớ lại, hắn dường như cũng không nói gì khác.
Thạch Cô nói tiếp:
"Võ công tử nhiều lần gọi ta là ân nhân, nói ra thì, ngày lễ săn bắn hôm đó, ta không thể trơ mắt nhìn những kẻ quyền quý kia coi tất cả nô lệ như con mồi để đùa giỡn, mạng người không nên rẻ rúng như cỏ rác, cho nên Võ công tử gọi ta là ân nhân, ta thấy cũng không sai."
"Nhưng ta cũng chỉ làm một việc tốt mà một người có thể làm, không thể coi là có ơn. Chỉ là thấy Võ công tử bây giờ bình an vô sự, hôm nay lại có chúng ta đưa Võ công tử an toàn rời khỏi U Châu thành, ta rất vui mừng."
Võ công tử không hiểu ý trong lời nói của Thạch Cô, nhưng những lời nàng nói vẫn lay động hắn. Đúng vậy, mạng của hắn là do đôi vợ chồng này cứu, bây giờ lại phải dựa vào họ mới có thể an toàn rời khỏi U Châu thành. Họ không nhận thân phận ân nhân, hắn không thể không hiểu chuyện, không biết báo ơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play