"Nàng dám xông vào kho chứa? Ha!"
"Nàng là tự tìm chết!" Chí Cao thần giọng khàn đặc như bị lửa thiêu cổ họng.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, bọn họ toàn thân lạnh toát.
Chí Cao thần của bọn họ... hoàn toàn điên rồi!
Mà ngay lúc Chí Cao thần vì mất đi "vật quý" mà yếu ớt phát điên.
Hắn không để ý.
Cái hộp ngọc mà hắn vẫn luôn phong ấn lại đột nhiên rung lên.
Niêm phong trên hộp ngọc vì sự yếu ớt lúc này của hắn mà bị giật mạnh ra.
Hộp bị lặng lẽ đẩy mở một phần.
Cái đuôi dài màu đen chậm rãi thò ra một đầu nhọn.
Quan sát bốn phía.
Phát hiện không có ai chú ý đến nó, cái đuôi đen "xì" một tiếng.
Hóa thành một tia sáng bằng đầu kim, bắn thẳng về hướng kho chứa ở tầng dưới!
Mà lúc này Ân Niệm đã đập vỡ hết lớp tường này đến lớp tường khác.
"Đông" một tiếng.
Đập vào kim loại tinh luyện.
Là một cánh cửa rất nhỏ.
"Chính là ở bên trong!" Thôn Thôn kích động nói, "Chủ nhân!"
"Ta biết!"
Ân Niệm đặt lòng bàn tay lên cửa, nàng chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc này nóng rực đến trào nước mắt.
Nàng ở trên đám ma tộc đáng yêu đáng kính kia, đã nhận được quá nhiều.
Hiện tại.
Nàng là đứa con nửa đường nhặt được, là "tiểu bóng đèn" của bọn họ.
Cuối cùng cũng có thể báo đáp bọn họ rồi.
"Bên trong có thể có nguy hiểm." Thôn Thôn lo lắng nói.
"Cho dù có thể chết."
Ân Niệm ánh mắt kiên định, "Ta cũng không lùi bước!"
Nói xong, nàng tập trung toàn bộ linh lực.
Đột nhiên đẩy mạnh cửa ra.
Đồng thời dùng linh lực bao phủ toàn thân, vô số pháp khí theo đó bay ra, giống như lớp vỏ cứng rắn bảo vệ nàng.
Nhưng...
Bụi mù tan đi.
Không có gì xảy ra.
Bên trong là một mật thất rất lớn.
Trong mật thất lơ lửng hai khối đất linh.
Trên đất linh, một cây màu vàng rực rỡ, trên cành cây treo một quả chín mọng như mặt trời.
Còn bên kia, là một cây màu trắng bạc, trên cành cây treo một quả cong như trăng khuyết.
Ân Niệm bỗng nhiên nắm chặt tay.
"Là... Dương Thụ, Nguyệt Thụ!"
"Thôn Thôn!" Ân Niệm quát lớn.
Thôn Thôn cực nhanh nuốt hai cây vào.
Ân Niệm chụp lấy Thôn Thôn: "Chạy!"
Lúc này không chạy, còn đợi khi nào?
Nhưng tốc độ của nàng tuy nhanh.
Nhưng từ đất trồng hai cây kia, lại mọc ra một cây nấm nhỏ, mang theo khí tức nguyền rủa ác độc.
Cây nấm này trông ngây ngô,
Dáng vẻ vô hại vô cùng.
Tốc độ của cây nấm rất nhanh.
Vào lúc Ân Niệm rời đi.
Đột nhiên xuyên thủng mọi phòng ngự của Ân Niệm, thẳng tiến vào cơ thể Ân Niệm!