Bị bọn họ vây quanh ở giữa, Nguyên Tân Toái cảm thấy khá thú vị, chỉ là người đàn bà ở giữa hơi phiền.

"Này, ta hỏi ngươi là nhà nào!" Hồng Nhan không cảm nhận được dao động linh lực từ trên người hắn, "Ngươi bị câm à?"

Nguyên Tân Toái cuối cùng ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói hắn phát ra mang theo vẻ thờ ơ, "Không phải nhà nào cả, cô độc một mình."

Bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, Hồng Nhan lại cảm thấy một trận nghẹt thở kinh diễm, đặc biệt là khi nhìn thấy chính mình xấu xí trong đôi mắt kia, lại khiến nàng có cảm giác tự ti mãnh liệt không nơi nào để trốn tránh.

Nhưng cũng vì thế, nàng càng không thể chịu đựng được những người đàn bà, đàn ông xinh đẹp sống tốt.

Nàng điên cuồng muốn dày vò bọn họ, ngươi không phải sinh ra đẹp sao? Vậy hãy để những mỹ nhân được trời ưu ái vì xinh đẹp mà đau khổ, như vậy nàng mới cảm thấy thoải mái.

Thấy khuôn mặt Nguyên Tân Toái, trong lòng nàng lại dâng lên một ham muốn chiếm hữu như bị tẩm độc quấn quanh.

Nàng muốn có được hắn.

"Cô độc một mình?" Hồng Nhan khuôn mặt đặc biệt vặn vẹo, vài phần tham lam cười trong mắt mọi người lại càng thêm xấu xí mấy phần, "Vậy thì tốt rồi, hôm nay ngươi bị ta nhìn thấy, coi như ngươi may mắn."

"Đến Hồng Nhan lâu của ta, ngươi sau này chính là người trong hậu viện của ta rồi."

Những người xung quanh không khỏi thở dài.

"Quả nhiên, người đàn ông này gặp họa rồi."

"Ngươi nói... ngươi nói mua một đêm loại đàn ông này thì bao nhiêu linh tinh?" Linh tinh chính là tiền tệ lưu hành của Ngũ Châu.

"Loại tuyệt sắc này, muốn hưởng dụng cũng là Hồng Nhan tự mình hưởng dụng, nói không chừng lúc này đã biến thành sủng vật của Hồng Nhan rồi ~" Có người khẽ hừ một tiếng, "Nếu nàng ta có được loại tuyệt sắc này, nàng ta cũng không nỡ để hắn ra ngoài tiếp khách, nàng Hồng Nhan lại không thiếu một chút linh tinh đó."

"Bất quá hắn sao lại ôm một người đàn bà vậy? Người đàn bà kia bị bệnh sao?"

"Hừ, sẽ không phải là vợ của hắn chứ?"

Bọn họ nói đến, Hồng Nhan tự nhiên cũng chú ý tới.

Hồng Nhan không nỡ đánh người đàn ông, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua người đàn bà trong lòng hắn.

"Ngươi ôm là phụ nữ của ngươi?" Hồng Nhan nheo mắt, xác định hắn là người không có chỗ dựa càng thêm không kiêng nể gì, giơ tay đi bắt lấy thân thể Ân Niệm, "Vứt ra!"

Nhưng chính là lúc nàng đưa tay ra.

Một trận pháp đột nhiên bao phủ cả bàn tay nàng, trong chốc lát, vô số sợi tơ đỏ máu từ bên trong chui ra, trong nháy mắt đã trói chặt lấy tay Hồng Nhan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play