Ân Niệm cười lạnh âm trầm.
Tiểu Miêu được linh lực nuôi dưỡng thì tốt hơn nhiều, “Nếu lần này không lớn lên một chút, thật sự không cứu được nàng.”
Ân Niệm gật đầu.
“Chú Sên Hai, vất vả cho ngươi rồi.” Ân Niệm nhìn chú Sên Hai thành khẩn nói.
Hai cái râu của chú Sên Hai run run, “Không không không, không vất vả, nên, nên làm!”
Trời ạ!
Đại yêu nữ giết người như cắt này lại nói cảm ơn với hắn!
Chú Sên Hai choáng váng, chuyện này hắn có thể mang về tộc để khoe cả đời.
Nào ngờ lời vừa dứt, một bàn tay đã hung hăng nắm lấy tay áo Ân Niệm.
Ân Niệm cúi đầu xuống.
Đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của Viên Khiết vừa mở ra.
Viên Khiết cũng nhìn rõ người trước mặt chính là Ân Niệm.
Nàng nhanh chóng, như thể lo sợ đây là hơi thở cuối cùng, sợ nói không hết lời trăn trối mà gây ra hiểu lầm không tìm thấy hoặc tìm sai kẻ thù.
Gần như hét lên theo kiểu phương thức hướng về Ân Niệm hô lớn: “Người giết ta là! Thịnh Tiên Tiên!”
Ân Niệm: “……”
Nàng từ từ nắm lấy tay Viên Khiết, cảm thán nói: “Ta lại không biết, đây là câu nói đầu tiên ngươi nhìn thấy ta.”
“Xem ra ngươi đối với Thịnh Tiên Tiên đâm ngươi, oán hận sâu sắc a!”
Ân Niệm tiếp tục dùng ánh mắt từ ái vừa rồi đối với ‘con lừa con’ kia nhìn Viên Khiết, “Yên tâm đi đứa ngốc, chú Sên Hai cứu ngươi, hắn cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng đã khai báo, ta còn có thể không biết ai là kẻ phản đồ ai làm bị thương ngươi sao?”
Viên Khiết: “… Ừ.” Nàng đáp lại vô cùng miễn cưỡng.
“Thương thế của ngươi coi như đã cứu được tạm bợ.” Ân Niệm cười nhìn Viên Khiết, “Nhanh đứng lên đi, chúng ta không có thời gian ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Viên Khiết lúc này mới chú ý, mình quả thật không còn bộ dạng hấp hối nữa.
Viên Khiết mím môi, “Đa tạ, ta nợ ngươi và chú Sên Hai một mạng.”
Chú Sên Hai một lần nữa thụ sủng nhược kinh.
Ân Niệm từ tốn vẫy tay, “Vậy thì cứ nợ đi, nói không chừng sau này ngươi nợ ta còn nhiều hơn nữa.”
“Lão Tông chủ của bọn họ thì sao?”
Viên Khiết lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta vừa mới đi vào đã bị Thịnh Tiên Tiên phục kích.”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không sao.” Ân Niệm tuy nói vậy, nhưng nàng cũng biết, thương vong là không thể tránh khỏi.
Chỉ mong người bị thương vong càng ít càng tốt.
Viên Khiết cứ thế đi theo sau Ân Niệm, “Ta muốn về Thịnh Sơn Tông trước xem một chút.”
“Đây dường như không phải hướng đi Thịnh Sơn Tông.” Viên Khiết nhìn sương mù bao phủ xung quanh, nghi hoặc nói với Ân Niệm.