“Vậy ta đói bụng.” Thôn Thôn nhìn cậu bé trông khoảng bảy tám tuổi trước mặt, xoa bụng đói của mình nhíu mày nói, “Ta đói rồi!”
Bách Biến và Lạt Lạt sau khi ăn thịt tim, một mạch đột phá thành hạ giai linh nguyên thú, liền từ năm tuổi lớn thành bộ dạng bảy tám tuổi.
Thân thể bắt đầu vươn dài, giống như hai cây liễu non nhú ra cành.
“Ngươi đừng có la hét.” Lạt Lạt và Oa Oa cũng lại gần, lúc này ba người ngược lại là đoàn kết lại, “Đợi có thời gian, ba người chúng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đồ ăn.”
“Thật sao?” Thôn Thôn mắt sáng rực.
Ba thú đồng loạt gật đầu.
Nhìn nhau.
Trong lòng lại nghĩ, đương nhiên là không thể tìm đồ ăn cho ngươi đâu, cho đồ ăn cũng chỉ cho ăn một chút thôi, đồ tìm được đều phải đưa cho chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ càng thích bọn họ hơn.
Con cháu đời sau xuất hiện, chính là để cho thú tiền bối lừa gạt!
Thương thay Thôn Thôn vẫn chưa biết mình sắp trở thành ‘thú công cụ’, còn vui vẻ cười ra hai má lúm đồng tiền.
Ân Niệm hoàn toàn không biết.
Mấy đứa nhỏ tự mình thương lượng nhiều chuyện như vậy.
Tâm tư của nàng toàn bộ đều đặt ở căn cứ.
Trở lại căn cứ.
Phát hiện căn cứ của mình quả nhiên bị canh phòng nghiêm ngặt, chỉ là chủ lực chỉ có một mình Chu My.
“Di? Các ngươi trở lại rồi?”
Chu My điểm qua số người, rồi kinh ngạc nhìn Ân Niệm.
Không có ai bị thương nhẹ?
Thật sự khiến người ta không phục!
“Những người khác đâu?” Ân Niệm nhìn xung quanh, “Nguyên Tân Toái đâu?”
“Bọn họ ở căn cứ Thần Tháp Phù.” Chu My bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, “Lúc này chắc chắn đang đánh hăng say, tại sao lại để ta trông nhà, tsk.”
Nàng vừa nói xong.
Lưng con sư tử bạc trắng khổng lồ đột nhiên mọc ra đôi cánh sấm sét, bay thẳng về phía căn cứ Thần Tháp Phù.
“Ai da đứa nhỏ này, ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?” Chu My dậm chân.
Nhưng Ân Niệm và bọn họ đã biến mất trong nháy mắt.
Tốc độ của Sư Ngân quả thực rất nhanh.
Nhanh hơn cả Thiên Mã mười lần.
Chỉ một nén hương, Ân Niệm đã nhìn thấy vô số linh lực bùng nổ và các trận pháp ẩn hiện.
Trong không khí, mùi máu tanh nồng nặc khiến Ân Niệm con ngươi co rút dữ dội.
“Nhanh!”
Nàng thúc giục, vỗ nhẹ vào cổ Sư Ngân.
Tốc độ của Sư Ngân lại càng tăng vọt.
“Nguyên Tân Toái, bọn họ không sao chứ.” Dù sao cũng là đánh tới cửa như vậy.
Ân Niệm trong lòng rất căng thẳng.
Nhưng càng đến gần, Ân Niệm nhìn càng rõ.