Nhưng tại hiện trường có tới hàng trăm người.

Tinh hoa đất còn chưa tìm thấy, những người này đã bắt đầu đánh giết lẫn nhau rồi.

Hắn đánh đến mức mất cả lý trí.

Ai cũng muốn trở thành người may mắn tiếp theo như ‘Tiểu Thần Tử’.

Báu vật giúp thăng cấp ba sao.

Nếu người ở đỉnh phong Nhân Linh Cảnh dùng, có thể đột phá Địa Linh Cảnh.

Cần biết rằng, bình cảnh cảnh giới là khó đột phá nhất, lúc đó Ân Niệm cũng đã phải chịu không ít khổ cực để phá vỡ bình cảnh Nhân Linh Cảnh.

Không xa.

Ba người phụ nữ mặc váy dài màu đen, mang theo khăn che mặt, đứng trên ngọn cây cao nhất nhìn xa xa cuộc chém giết này.

Người phụ nữ đi đầu có mái tóc đen nhánh được búi gọn bằng một chiếc vương miện nhỏ màu bạc trắng, chiếc vương miện bạc trắng đó dày đặc những đường vân màu máu, như dây tơ hồng bám trên cây đại thụ, lại như những bàn tay nâng đỡ chiếc vương miện cao quý này.

Người phụ nữ này có ánh mắt băng giá, lãnh đạm như khối băng vạn năm không tan chảy.

“Ai ya.”

Người phụ nữ phía sau nàng thở dài khẽ khàng: “Những người này… tư chất thật sự quá kém cỏi.”

Nàng nhìn người phụ nữ mặt như băng sương, khó hiểu nói: “Đảo không này lần này tại sao lại chọn ở Nhân Linh Cảnh? Không phải ta nói… Nhân Linh Cảnh thật sự chỉ có thực lực của một con kiến hôi, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Lời còn chưa dứt.

Người phụ nữ dẫn đầu giơ tay đè xuống.

Người phụ nữ nghi ngờ nàng đột ngột rơi xuống, khí huyết cuộn trào phun ra một ngụm máu.

“Ai cho ngươi cái gan dám nghi ngờ quyết định của ta?”

Người phụ nữ từ từ mở miệng, trong đôi mắt lãnh đạm kia, ánh vàng nhàn nhạt lóe lên, giống như đồng tử rắn khiến người ta dựng tóc gáy.

“Vâng, xin lỗi Lạc Tuyết Trưởng môn.” Người phụ nữ ôm lấy chỗ bị thương, lấm lét xin lỗi ngay lập tức.

“Ngươi đã biết ta là trưởng môn rồi thì đừng tự cho là thông minh mà lên tiếng.” Lạc Tuyết thần sắc bình thản.

Nàng nhìn xuống đám đệ tử đang tranh giành tinh hoa đất bên dưới, từ từ nhắm mắt lại.

Thân hình lóe lên.

Nàng đã đến mặt đất.

Lạc Tuyết đặt tay lên lòng đất.

‘Bùm’ ‘bùm’ ‘bùm’

Tiếng tim đập bên dưới truyền tới.

Còn có một giọng nói già nua, cực kỳ tôn kính vang lên trong đầu Lạc Tuyết.

“Chủ nhân, người có chỉ thị gì sao?”

Nếu lúc này có ai nghe thấy giọng nói này, chắc chắn sẽ sợ đến vỡ mật!

Hòn đảo không này lại là sinh vật sống?

Hòn đảo không này mà bọn hắn gọi là thánh địa kho báu lại là sinh vật sống?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play