“Cút ngay!”

Người bên ngoài còn chưa đánh vào, bên trong đã loạn thành một đoàn.

Cuối cùng, đại trưởng lão không nhìn nổi nữa, nghiêm giọng quát: “Ai còn náo loạn, ta lập tức đuổi các ngươi ra khỏi cứ điểm, mặc kệ các ngươi tự sinh tự diệt, có muốn thử không!”

Thế mới khiến những kẻ gây rối đó im lặng lại.

Đệ tử Bạch gia nắm chặt lương thực, gào lên: “Đến đây vốn là tự lo cho bản thân, ta không có lòng tốt đến vậy, hy sinh bản thân cứu người khác!”

“Lương thực của họ là của họ, cho hay không là do họ quyết định!”

“Ngươi không thể ép buộc họ cho!”

Ba câu nói này của hắn lại một lần nữa kích động đám người thuộc thế lực của hắn, rục rịch muốn bỏ chạy.

“Chạy? Chạy đi đâu?” Một giọng nói từ sâu trong cứ điểm vọng ra, vang dội mạnh mẽ, khác hẳn với những người đang đói khát này.

Một người đàn ông mặc chiến bào đỏ bước ra từ bên trong, hắn ta có vóc dáng nhỏ bé, thấp hơn cả người thấp nhất ở đây, thậm chí nhiều phụ nữ còn cao hơn hắn, nhưng cơ bắp trên người hắn lại nở nang như khối sắt.

Trông như núi nhỏ chồng chất lên người, tạo cảm giác đầy sức công phá.

Tay cầm song chùy, mắt như chuông đồng.

Tên là Đậu Đinh, là một trong ba tướng thường trực tại cứ điểm, cường giả đỉnh phong Tiểu Thần Cảnh, được gọi là Đậu tướng quân.

Nhưng người ta lại âm thầm gọi hắn là tướng quân Đậu Đinh.

Nghe nói là do cái tên đặt không tốt nên mới lớn lên giống như hạt đậu.

Đậu Đinh cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhìn đệ tử Bạch gia nói: “Không muốn giữ lương thực? Được thôi! Vậy thì cứ điểm này các ngươi cũng đừng ở lại nữa! Bây giờ thì cút ra ngoài!”

“Những chiến sĩ này đều lập lời thề tử chiến bảo vệ đất đai, nửa bước không rời, không giống với các ngươi đến rồi đi!”

“Nếu không có họ, các ngươi nghĩ bây giờ có thể đứng ở đây bình an nói những lời vô nghĩa này với ta sao!”

Lời nói vừa dứt, khí thế trên người hắn bùng nổ.

Thậm chí còn trực tiếp hất văng mấy đệ tử dẫn đầu ra ngoài.

Đại trưởng lão nhíu mày, nhưng không nói gì.

Sau khi Đậu Đinh mắng xong mấy đệ tử, ánh mắt hắn rơi xuống đám chiến sĩ đang đói lả phía sau.

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, hắn đột nhiên giơ chân lên, mạnh mẽ đá vào mấy chiến sĩ đang bấu víu lấy Ngư Miên Miên để đòi lương thực.

“Đồ vô liêm sỉ!” Đậu Đinh càng tức giận, hai chiếc chùy nặng trên tay đều phát ra tiếng rung động linh lực, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, dù có đói khát hay khó chịu đến đâu cũng không được cướp đồ ăn của phụ nữ và trẻ em! Các ngươi là muốn làm ta mất mặt sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play