‘Trận pháp thu nhỏ’ mà hắn tự thiết kế, không ngờ đến tay Ân Niệm mới phát huy ra thực lực chân chính.
“Ngươi luyện tập nhiều vào, ngươi bây giờ vẽ một trận pháp đều phải mất nhiều thời gian như vậy.” Ân Mãn cố gắng tỏ ra như một giáo viên nghiêm khắc, không hài lòng nói, “Chỉ có thể dùng để đánh lén thôi, dù sao ngươi vẽ một cái đều phải mất thời gian như vậy, đợi ngươi vẽ xong, ngươi sớm đã tèo rồi.”
Ân Niệm đối với mình khá hài lòng.
Lau lau mồ hôi trên trán, khó hiểu nhìn Ân Mãn nói, “Ông ơi, chẳng phải ông vốn dĩ dùng trận pháp này để đánh lén sao?”
Ân Mãn: “… Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào!”
Ân Niệm: Được rồi, cái ông già này khó hầu hạ quá.
Ân Niệm tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Dù sao sắp phải ra tiền tuyến rồi.
Ân Niệm cảm thấy mình vừa mới ngủ thiếp đi.
“Cốc cốc cốc”, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giọng của Nhĩ Cù sư huynh truyền vào, “Tiểu sư muội, chuẩn bị xong chưa? Bọn họ sắp xuất phát rồi.”
Ân Niệm lập tức tinh thần sảng khoái bò xuống giường.
Bể tinh thần lực trong Thiên Cung đã đầy tràn.
Nàng phát hiện theo cảnh giới của mình tăng lên, tinh thần lực cũng theo đó tăng lên.
“Ngươi bây giờ là trận pháp sư Ngũ Tinh Nhân Linh Cảnh.” Ân Mãn nói với nàng, “Sau này tinh thần lực, linh lực và ma nguyên tố đều phải cùng nhau tu luyện cân bằng, đúng rồi, ma nguyên tố của ngươi không thể hấp thụ công khai đúng không, ngươi phải kiếm chút pháp khí có thể cách ly sự dò xét từ bên ngoài mới được.”
Ân Mãn lo lắng thiên phú ma lực tốt như vậy của Ân Niệm bị lãng phí.
Hắn đã quan sát.
Thiên phú linh lực của Ân Niệm cực cao, ma nguyên tố… còn cao hơn.
Cao đến mức những viên châu đen sì kia thỉnh thoảng nhân lúc Ân Niệm không để ý, như thiêu thân lao vào lửa, lao về phía nàng.
Giống như một bà mẹ lo lắng con mình ăn không no, không đòi hỏi báo đáp.
Ân Niệm gật đầu, nhưng vẫn nói, “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy ta đi đâu mà kiếm được loại pháp khí quý giá này?”
Nàng “soạt” một tiếng mở cửa.
Phát hiện Diệp An đang đứng ngoài cửa.
Tay còn cầm một cái hộp nhỏ, trên hộp, dao động linh lực kinh người truyền ra từ đó.
Diệp An mỉm cười với Ân Niệm, “Con gái, cha tới tặng con pháp khí đây.”
Ân Niệm im lặng thật lâu.
Ba! Hai! Một!
Quả nhiên, Ân Mãn trong đầu nàng phát ra tiếng ‘hét giận dữ của người cha’ điên cuồng.
“Cái gì cha! Cha của ai! Ngươi không phải nói cha của ngươi là cái gã đàn ông chó má ở Vạn Thú Quốc mà ngươi chưa từng gặp mặt sao?”