Tất cả nhân tộc đang chiến đấu bên dưới đều đã giết đến đỏ mắt.
“Sào huyệt không còn!”
“Hahahaaha xông lên! Giết chết mấy tên khốn này!”
“Không có tiếp tế, ta xem các ngươi làm sao bây giờ!”
Bọn họ bộc phát ra khí huyết còn kinh người hơn lúc trước.
Vô số tu giả tà ác bị đánh liên tục lùi lại, thậm chí bị một đao đoạt mạng!
Vào giờ phút này, toàn bộ Thiên Nhất Châu bị ngọn lửa này và Ân Niệm trên trời xoắn lại thành một sợi dây.
“Đáng chết tiện nhân!”
Tà Thiên Diện hai mắt đỏ rực.
Bất chấp tất cả lao về phía Ân Niệm.
Mà lúc này, khoảng cách giữa hai người bọn họ kỳ thực rất gần.
“Sư muội!”
“Đồ đệ!”
Sát cơ đã ở trước mắt!
Ngư Miên Miên suýt nữa hét lên.
Một luồng sáng cực lớn từ trên không rơi xuống.
Đột nhiên đánh nát lớp vỏ pháp khí cứng rắn, sau đó… bao trùm lấy Tà Thiên Diện.
Khí tức cường đại quét sạch toàn bộ Thiên Nhất Châu.
Ân Niệm bị luồng khí tức này đánh bay ra ngoài.
Lạt Lạt phí hết sức mạnh mới giữ được người, không để Ân Niệm rơi khỏi bầu trời.
Giữa luồng sáng.
Ân Niệm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Nguyên Tân Toái đã đến.
Trong mắt hắn có ánh sáng lạnh lẽo, “Ngươi đang động thủ với ai?”
Hắn muốn bóc từng miếng thịt trên người hắn xuống!
Vòng tròn ánh sáng khổng lồ bao trùm lên pháp khí này.
Tiếng kêu thảm thiết của Tà Thiên Diện truyền đến từ trong luồng sáng.
Thân thể của hắn đang nhanh chóng tan rã.
Mắt của Nguyên Tân Toái đã hoàn toàn biến thành màu đen sâu thẳm, ngay cả tròng trắng cũng không nhìn thấy, đen đến mức khiến người ta phát sợ.
“Niệm cô nương, đi với ta!” Đại trưởng lão xuất hiện bên cạnh nàng, mang theo nàng trốn đi.
“Thiếu chủ đã tự mình sử dụng trận pháp gia trì, tác dụng phụ lớn và thời gian không còn nhiều, hai người chúng ta trước tiên tránh đi!”
Ân Niệm vừa chạy, vừa không nhịn được quay đầu nhìn Nguyên Tân Toái.
Trong luồng sáng.
Mái tóc đen của hắn bị gió thổi tung bay tứ tán.
Một ngón tay hạ xuống, một cánh tay của Tà Thiên Diện đã biến mất.
Đại trưởng lão nói, tác dụng phụ lớn.
Nhưng Ân Niệm lại không nhìn thấy chút đau đớn nào trên mặt hắn, hắn như một kẻ thống trị cao cao tại thượng, phán xét tội lỗi của tất cả mọi người trước mặt.
Hắn làm rất thuần thục, như thể đây vốn là việc hắn nên làm.
“Đi! Vào trong!”
Những người bị chặn ở bên ngoài đều xông vào.
Đây mới là thật sự.
Viện quân đã đến.
Tà Thiên Diện nhịn cơn đau thấu xương khi bị moi thịt, thấy bên này sắp thua trận, không nhịn được hướng về phía mọi người hô: “Rút lui!”