“Được rồi, vậy chúng ta cùng đi.” Lão ăn mày vung tay.
Dù sao hắn cũng đã nói hết những gì cần nói.
Tiểu nhân ngư này muốn đụng vách thì tùy nàng, hơn nữa hiện tại Thiên Nhất Châu mỗi giây đều có người mới chết, hắn cũng không có thời gian lề mề với bọn họ lâu như vậy.
Bà Bà người cá mím môi.
Để tiểu nhân ngư ra ngoài xem thế giới, tiện thể bị người đàn ông kia từ chối một lần.
Coi như là trưởng thành đi.
“Cũng tốt, ngươi chú ý an toàn.” Bà Bà người cá gọi ra mấy ngàn chiến sĩ tộc người cá, cùng với Ngư Miên Miên, trên đất liền lắc khô nước trên đuôi.
Biến thành hai chân đứng thẳng.
Bà Bà người cá dặn dò: “Nhiều nhất là một ngày, sau một ngày nếu thiếu nước chân của các ngươi sẽ biến về đuôi cá, còn nữa, nhất định phải bảo vệ tốt Miên Miên, biết chưa?”
Bọn họ lần lượt đáp lời.
Trên mặt đều là thần sắc nghiêm trọng.
Chỉ có công chúa nhỏ Miên Miên vui vẻ không biết sự đời, còn dọc đường nhìn ngó xung quanh như đang đi du lịch.
Lão ăn mày biến lớn thân thể, vác những chiến sĩ này lao nhanh, rất nhanh đã đến cửa Thiên Nhất Châu.
“Sư phụ!” Đệ tử tộc cự nhân cũng đã đến, đang vây quanh bên ngoài tấm màn sáng khổng lồ không ngừng phát động tấn công. “Cái thứ này đánh không vỡ!”
Đám đại sơn cũng không rảnh rỗi.
Dao động tấn công mạnh mẽ từng đợt tấn công bên ngoài chiếc lưới khổng lồ.
“Sư phụ đến!” Lão ăn mày trên người cơ bắp từng khúc bạo tăng, gầm lên đầy sức mạnh, “Cho lão tử nát vụn!”
Một tiếng “Đùng” vang lên.
Lão tông chủ đang đối chiến với Tà Thiên Diện nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.
Trong nháy mắt, lão nhân thấu hiểu lòng người này lập tức rơi lệ.
Hắn cuối cùng cũng có lòng tin, hướng về phía những người đang chiến đấu bên dưới lớn tiếng hô: “Viện quân đã đến!”
Những người mệt mỏi rã rời lập tức tinh thần phấn chấn.
Viện quân đến rồi?
Trong nháy mắt như có được dũng khí để sống, bọn họ vác pháp khí của mình, liều mạng chém về phía tu giả tà ác.
Bọn họ không giống tu giả tà ác, có thể nuốt sống tinh huyết người để bổ sung cho sự thiếu hụt của mình.
Bọn họ có, chỉ còn niềm tin bất diệt cuối cùng.
Dùng nó chống đỡ, vì những người ẩn náu sau lưng bọn họ, hết lần này đến lần khác dùng thân thể của mình đi va chạm, đi vác.
Tiểu công chúa người cá đã nhìn đến ngây người.
Qua một lớp màn chắn trong suốt, nàng nhìn thấy bên trong đầy rẫy tứ chi vỡ vụn, còn có một đứa trẻ ngồi khóc nức nở trong góc, nó trông chỉ ba tuổi, ôm bàn tay của một người phụ nữ áp vào mặt mình, đầy sợ hãi như một đứa trẻ đã mất đi cả thế giới.