Dù sao Thiên Lý Âm Kính cũng có thời hạn.
“Tại sao?” Nguyên Tân Toái dựa vào Ân Niệm, nhếch môi nói không chút để ý: “Không.”
“Ta cướp được thì là của ta.”
“Nàng là của ta.”
Ở Ma Giản, Ân Nữ tức giận đập nát cả một dãy núi.
Nàng hít hai hơi sâu.
Niệm Niệm tuyệt đối không thể ở lại chỗ Nguyên Tân Toái, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nguyên Tân Toái, hay là thế này, chúng ta làm một cuộc giao dịch.” Ân Nữ nói với tốc độ nhanh: “Ngươi từ nhỏ đã bị nhốt dưới Bạch Đầu Sơn, ngươi không muốn ra ngoài sao?”
“Tuy ta không có cách đối với phong ấn của Ma Giản, nhưng phong ấn của tộc Hiến các ngươi, ta có cách.”
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người trong ma tộc đều ngạc nhiên.
Ân Nữ chưa từng nói chuyện này với bọn họ.
Nhưng, nhưng nếu người duy nhất còn sót lại của tộc Hiến này đi ra ngoài… mọi người chỉ nghĩ đến thôi đã rùng mình.
Ân Nữ nhắm chặt mắt lại, như thể đã đưa ra một quyết định lớn lao, “Ngươi trả Niệm Niệm lại cho bọn ta, ta dạy ngươi cách ra ngoài.”
Nguyên Tân Toái khựng lại một chút, ánh mắt lơ đãng cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng.
…
Hoàng cung hỗn loạn, binh lính thức trắng đêm, ước gì lật tung cả thành trì để tìm ra con quỷ con đã làm cho lòng người hoang mang trong hoàng thành.
Quốc dân Vạn Thú Quốc từ sớm đã nghe được truyền thuyết về ‘ma vật’ đã náo loạn hoàng cung đêm qua.
“Nhiều nguyên tố ma thuật bạo động như vậy! Có phải phong ấn Ma Giản đã bị lung lay không?”
“Nếu ma vật ra ngoài, chúng sẽ giết sạch bọn ta!”
“Người ma tộc đáng bị giết hết, sao lại để chúng chạy ra ngoài được!”
“Nhanh nhìn, nhanh nhìn, hoàng thành dán cáo thị rồi.”
Có người tinh mắt thấy binh lính cầm cáo thị đi ra.
Một bức vẽ có hình ảnh được dán trên tường.
“Hít!” Mọi người nhìn rõ bức vẽ liền hít một hơi khí lạnh, trên bức vẽ người phụ nữ kia trông yêu mị, môi đỏ như ăn phải trẻ con, rõ ràng là bộ dáng chiếc mặt nạ mà Ân Niệm đã đeo đêm qua, xem ra hoàng thành cũng thật sự không còn gì để dán, đành phải vẽ lại hình dáng chiếc mặt nạ.
“Ma tộc đúng là ma tộc, trông giống yêu nữ vậy.”
“Phụt! Hậu duệ ma tộc, ai cũng có thể tiêu diệt!”
Mọi người nhổ nước bọt vào cáo thị, nhưng trong lòng không ai không sợ hãi.
Lúc nguyên tố ma thuật bạo động ngày hôm qua, giống như sự yên bình trước cơn bão, cũng giống như khúc dạo đầu của một tai họa, khiến lòng người bất an.