“Vị này là đệ tử của Thịnh Sơn Tông các ngươi phải không?”
“Tinh thần lực này thật sự quá nghịch thiên, Thịnh Sơn Tông các ngươi lần này sắp vượt qua Ngũ Đại Gia… không, cả Phù Thần Tháp cũng không có ai có tinh thần lực tốt đến mức có thể dẫn đến thiên lôi trấn áp.”
“Chúc mừng, chúc mừng, lão tông chủ đại hỷ!”
“Ha ha ha ha, nếu ta có được đệ tử như vậy, ta e là nằm mơ cũng cười ra tiếng, không hổ là Thịnh Sơn Tông, nội tình chính là khác với bọn họ, lại có thể chiêu mộ được đệ tử xuất sắc như vậy.”
Mỗi lời bọn họ nói.
Trái tim lão tông chủ lại đau thêm một phần.
Đây không phải đệ tử của bọn họ a!
Vinh quang này với Thịnh Sơn Tông có quan hệ gì chứ? À, những căn nhà bị sét đánh liên lụy thì ngược lại là của Thịnh Sơn Tông, hì hì.
Lão tông chủ tức đến mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nàng không phải là người của Thịnh Sơn Tông ta…”
“Cái gì?” Xung quanh một đám người suýt chút nữa thì rớt con mắt ra, “Vậy, đó là thế lực nào?”
Lời còn chưa dứt.
Mọi người đã nghe thấy một trận xôn xao.
“Đại sư Diệp An đến rồi sao?”
“Đại sư Diệp?”
Diệp An nhẹ nhàng điểm chân, nhanh chóng vượt qua đám đông, lo lắng nhìn Ân Niệm đang bị sét truy đuổi, hắn đầy vẻ lo lắng gọi: “Niệm Niệm, lại đây! Cha giúp con đỡ sấm sét.”
Ân Niệm trượt chân, suýt chút nữa thì mặt dính đất, máu đầy mặt.
Hắn là cha của ai?
Mọi người cũng đều mặt như gặp quỷ, bọn họ nhìn Diệp An.
Vẻ mặt lo lắng kia, chính là tình cha con chân thật.
Lâu chủ Giám Lâu há miệng không khép lại được.
Là… là con gái riêng?
“Nguyên… nguyên lai là ái nữ của Đại sư Diệp.” Mọi người đều nói năng lắp bắp.
Nhưng rất nhanh tiếng Ân Niệm tức giận truyền đến.
“Ngươi là cha của ai! Đừng nói lung tung làm mất thanh danh của mẹ ta!” Nàng danh nghĩa vẫn là người của Trang gia mà! Cái chuyện này của mẹ ta là sao chứ!
“A…” Mọi người lúc này đều nhăn mặt lại, cái này, là bát quái tình ái của Ngũ Châu sao?
“Trời ơi! Kia không phải là cô gái xinh đẹp kia sao?” Người nhà họ Chu đến rồi, Chu Thiếu Như trực tiếp đẩy đám người ra vẫy tay với Ân Niệm, “Này! Tỷ tỷ xinh đẹp nhìn ta này!”
Mọi người nghiêng mắt nhìn về phía gia chủ họ Chu: “Cái này, là nhà các người sao?”
Gia chủ họ Chu cười sảng khoái, “Làm sao có thể chứ? Nhà ta mà có thiên phú như vậy, còn không phải là phải bảo vệ thật tốt, còn có thể để ở Thịnh Sơn Tông sao?”