"Sau này mẫu thân cũng chết, ta cũng vĩnh viễn không biết nàng vì sao lại đặt tên như vậy." Nguyên Tân Toái nhìn Ân Niệm, lộ ra một nụ cười, rất nhạt, nhạt đến mức khiến Ân Niệm cảm thấy tim mình bị kéo giật đau đớn.
"Thực ra cũng không sao, gọi cái gì cũng không quan trọng, dù sao bọn họ cũng không còn nữa."
Tháng năm dài đằng đẵng bào mòn, không thể bào mòn được khuôn mặt của những kẻ thù, khắc sâu trong tim.
Nhưng dường như lại bào mòn đi khuôn mặt của những người thân mà Nguyên Tân Toái rất tốt, làm nhạt đi khuôn mặt của mẫu thân.
Tất cả đều trở nên mơ hồ, những ấm áp thiện ý từng cảm nhận được đều chôn sâu dưới đáy, nổi lên trên bề mặt, chỉ còn lại những mối hận bẩn thỉu, đau đớn ăn mòn xương tủy, trong giấc ngủ hư vô mỗi đêm dày vò hắn.
"Thực ra ta thích ngươi gọi tên ta hơn." Ánh mắt Nguyên Tân Toái phản chiếu ánh đèn xung quanh, dường như bao phủ lấy chút lạnh lẽo bằng hơi ấm, "Niệm Niệm, ngươi gọi ta nhiều một chút đi."
Ân Niệm nắm chặt nắm đấm.
Một lúc lâu sau, nàng cười nói, "Ừm."
Quá khứ không thể theo đuổi.
Những thứ này đều không quan trọng nữa.
Chỉ cần Nguyên Tân Toái sau này khỏe mạnh là được rồi.
Ân Niệm khẽ ho khan, có chút hối hận vì đã nhắc đến chuyện này.
Theo bản năng sờ sờ đầu, muốn nói chuyện khác, kết quả sờ... liền sờ thấy tóc mình.
Tóc nàng vốn búi gọn gàng sao lại biến thành một bím tóc rối bù rồi?
Ân Niệm há hốc mồm kinh ngạc, "Đây... là chuyện gì?"
"Ta cho ngươi búi tóc, có đẹp không?" Nguyên Tân Toái lập tức cười hỏi.
Ân Niệm: "...Đẹp."
Nguyên Tân Toái lập tức cười càng thêm xinh đẹp, bóng tối xung quanh cũng không che giấu được khuôn mặt rạng rỡ của hắn.
Ân Niệm đang định cảm thán.
Thì đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng cười nham hiểm, và tiếng khóc thảm thiết của trẻ con.
"Đến đây, bẻ mặt tiểu tử kia ra, chống mắt hắn ra để hắn nhìn xem đây chính là hậu quả của việc không trả tiền hahahaha."
"Đá bóng nào."
Tiếng khóc xé lòng của trẻ con vang lên.
Xung quanh còn có tiếng cười lẻ tẻ.
Ân Niệm nhìn sang hai bên, con hẻm này rất sâu, xung quanh lại không có một ai.
"Đi nào, đi xem." Ân Niệm bước về phía con đường đó, nàng muốn đi về nhất định phải đi qua con đường đó.
Đi thêm một đoạn, Ân Niệm nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta dựng tóc gáy!
Trong con hẻm, là trước cửa tiệm bán kem kia.
Hai người đàn ông đứng hai bên đang đá bóng.