Cấp bậc của Ngự Thú Sư cũng có thể phân chia chi tiết, Bạch Nguyên Ngự Thú Sư, Hoàng Nguyên Ngự Thú Sư, Cam Nguyên Ngự Thú Sư vân vân.
Chỉ là Tử Nguyên Ngự Thú Sư, hiện tại Ngũ Châu vẫn chưa phát hiện có người nào, đó đã là siêu cường giả có thể điều khiển thần thú, cường giả đỉnh cấp chân chính, chỉ tiếc cường giả đỉnh cấp ở Ngũ Châu đã ít nhất mấy trăm năm không xuất hiện rồi.
Những con tiểu mã tức giận vỗ vỗ cánh.
Chúng nó phải cố gắng hơn nữa!
Phải phấn đấu!
Phải trở thành thú mà Niệm Niệm thích!
Những con tiểu mã vỗ cánh, bay về phía rừng tu luyện của Thịnh Sơn Tông, chúng nó muốn chiến đấu!
Thoát khỏi cái danh hiệu vô dụng là Mỹ Thiên Mã phế vật, như vậy Niệm Niệm chắc chắn sẽ thích chúng.
Trong phòng, Ân Niệm và Oa Oa sau khi ký kết khế ước, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Chủ nhân!”
Lạt Lạt và bọn họ đồng loạt biến sắc, trực tiếp xông tới đỡ lấy nàng, “Chủ nhân người sao vậy? Bị thương sao?”
Oa Oa lập tức dùng tinh thần lực quét một lượt khắp người Ân Niệm.
Sau khi quét xong, nó cả con ốc sên đều kinh ngạc, “Chủ nhân, nội tạng người xuất huyết nghiêm trọng như vậy, người lại có thể nhịn lâu như vậy?”
Bách Biến và Lạt Lạt nghe vậy mắt sắp muốn đỏ lên, một mảnh đỏ như máu.
“Chủ nhân người sao không nói gì với bọn ta vậy?”
Lạt Lạt đau lòng vuốt ve cánh tay Ân Niệm, “Người cứ cố gắng như vậy sao?”
Thật là đau biết bao.
Lạt Lạt trước đó bị người đàn bà Tô Lâm Yến kia ngược đãi, biết chảy máu đau lắm lắm.
Nàng tự mình đau thì không sao, linh thú da dày, nhưng nếu chủ nhân đau như vậy, nàng sẽ đau lòng chết mất.
“Không sao.” Ân Niệm dùng linh lực dưỡng thương nội tạng của mình, từ trên mặt nàng không nhìn ra chút thống khổ nào, cũng chính vì vậy, Lạt Lạt và Bách Biến mới hoàn toàn không phát hiện.
“Tiếc là Oa Oa không phải là trị liệu hệ linh thú.” Oa Oa thất vọng nhìn tay mình, “Nếu ta là trị liệu hệ thì tốt rồi.”
Ba đứa con của Ân Niệm nhìn nhau.
Chúng nó ba con, lần lượt là, hệ cường công, hệ cường công, hệ tinh thần cường công…
Như vậy một khi đụng tới trị liệu thì không biết làm sao rồi?
Ân Niệm thấy ba đứa nó nhìn nhau thì cười, “Không sao, ta ho khan!”
Chỉ là an ủi hai câu lại làm đau vết thương của mình, sau đó ho dữ dội như trời long đất lở.
Còn ho ra những đốm bọt máu.
Khiến ba đứa con sợ biến sắc.