"Trong Nhân Linh cảnh ngũ tinh, đệ tử giỏi nhất này gọi là... ta xem một chút a." Ân Niệm cười khẽ, "Vương Thịnh."

Khoảnh khắc tiếp theo giọng nói gọi kia lại vang lên.

Còn vang hơn hai lần trước.

"Đệ tử Nhân Linh cảnh ngũ tinh Thịnh Sơn Tông Vương Thịnh! Ngự Thú sư nhị tinh Ân Niệm, không mang theo bất kỳ linh thú nào, mời ngươi liệt trận đối chiến."

"Có ứng không!"

Nhị tinh đánh ngũ tinh?

Hơn nữa Ngự Thú sư không mang linh thú?

Tất cả mọi người đều cho rằng Ân Niệm có lẽ đã điên rồi, bởi vì linh thú của mình quá lợi hại nên đầu óc không bình thường.

"Sao? Dù như vậy người của các ngươi cũng không dám đáp ứng sao?" Ân Niệm trong mắt chế giễu càng đậm, "Thật là giỏi, đỉnh thiên lập địa Thịnh Sơn Tông?"

Lời nói vừa dứt.

Một tiếng gió rít vang lên bên tai.

Một người đàn ông mặt mày khó coi xuất hiện bên cạnh Ân Niệm.

Người đàn ông nhìn ngược lại là còn được, chỉ là sắc mặt âm trầm đến không thể nói nổi.

"Ngươi muốn tìm chết sao?" Người tới chính là Vương Thịnh.

Hắn vóc người cao lớn, từ trên nhìn xuống khinh thường nhìn Ân Niệm, "Ngươi không mang linh thú đấu với ta? Nếu chết ta cũng mặc kệ."

"Thật vậy sao?" Ân Niệm nghe vậy liền cố ý nói, "Vậy ta mang linh thú đấu với ngươi đi, chúng ta công bằng hơn."

Vẻ khinh thường của Vương Thịnh lập tức trở nên vặn vẹo.

Mang theo linh thú?

Hai con linh thú của nàng nhìn đều là thần thú, cho dù chỉ là cấp bậc Sơ Nguyên thú, cũng ít nhất tương đương với Nhân Linh cảnh ngũ tinh.

Linh thú phân cấp bậc, Sơ Nguyên thú, Linh Nguyên thú, Thần Nguyên thú, Tiểu Thần thú, Đại Thần thú, mỗi một cấp bậc lại chia làm ba bậc cao trung thấp.

Hai con thần thú của Ân Niệm ít nhất là Sơ Nguyên thú trung giai, tương đương với cường giả Nhân Linh cảnh ngũ tinh.

Mang hai con này đi, chẳng phải là muốn mạng hắn sao?

Đệ tử Thịnh Sơn Tông chỉ thấy vẻ khinh thường vốn có của Vương Thịnh trong mắt rõ ràng đang sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy được.

Thậm chí còn lộ ra vài phần kinh sợ.

Thật quá mất mặt!

"Haha, thôi đi." Ân Niệm tay cầm trường kiếm uốn lượn lập tức biến thành roi dài, 'tách' một tiếng quất xuống đất, "Ta nhường ngươi, đến! Cứ thế đánh!"

"Hahaha, nhị tinh nhường ngũ tinh, không biết xấu hổ!" Lạt Lạt chống nạnh cười vang, đồng thời cùng Bách Biến lui ra ngoài.

Chủ nhân tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có nắm chắc mà cố gắng gượng ép, bọn họ tin tưởng nàng.

Quang trận từ từ dâng lên, sắc mặt Vương Thịnh lập tức từ co giật chuyển thành tự tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play