Nguyên Tân Toái nhìn Ân Niệm rời đi, chút vui mừng trong mắt hắn tan biến như băng tan dưới nắng, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Đại trưởng lão lau mồ hôi trên trán, lớn tiếng gọi ra ngoài, "Dẫn người vào."
Vài người đàn ông rụt rè bị dẫn vào, vừa quỳ xuống đã run lẩy bẩy.
"Đại trưởng lão, bọn ta thật sự là bị quỷ ám." Vừa vào, bọn họ đã bắt đầu dập đầu liên hồi.
"Bọn ta không có ý phản bội Xích Quỷ Cốc, là, là mấy thế lực kia dùng lời ngon tiếng ngọt, bọn ta..."
Lời còn chưa dứt, vài bóng người đã vụt qua.
Máu bắn tung tóe, thân thể mấy người này trực tiếp bị cắt thành nhiều khúc.
Đại trưởng lão giật mình, "Thiếu chủ, tuy mấy người này có liên lạc với thế lực khác, nhưng cũng coi như là người cũ theo người."
Nguyên Tân Toái liếc nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười.
Nụ cười này không giống với khi đối diện Ân Niệm.
Nó tràn đầy sự tàn nhẫn khiến người ta run sợ.
"Người cũ sao?" Nguyên Tân Toái vung tay, những khối thịt vụn lập tức bị cắt nhỏ hơn nữa.
Ân Niệm không có ở đây, hắn dường như biến thành một người khác, ngẩng đầu trong biển máu, bên môi mỉm cười nói, "Là người cũ thì sinh lòng khác, thì phải chết thảm hơn nữa."
Đại trưởng lão nhìn những mảnh máu thịt vụn vặt trên mặt đất, nhất thời sững sờ.
Dân tộc Hiến, bản tính vốn là thuần khiết và thiện lương.
Đại trưởng lão là người của tộc Hiến già, phản ứng đầu tiên là phế bỏ tu vi của mấy người đó nhưng tha cho bọn họ một mạng.
Dù sao thì cũng đi theo hắn, không có công lao cũng có khổ lao.
"Thiếu chủ, kỳ thực không cần phải giết." Đại trưởng lão không khỏi cảm khái trong lòng, "Dù sao thì, dù sao thì cũng là vì tình nghĩa bao năm..."
Lời vừa dứt, Đại trưởng lão cong lưng, cả người mất kiểm soát quỳ trên vũng máu tanh.
Nguyên Tân Toái lạnh lùng nhìn hắn, gân cổ nổi lên, huyết mạch cuồn cuộn, áp lực trực tiếp rơi xuống người Đại trưởng lão.
Khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ngươi biết tộc ta bị diệt như thế nào không?" Nguyên Tân Toái ngẩng đầu nhìn Đại trưởng lão, "Tuy lúc đó ta còn nhỏ, nhưng cũng biết, là do nội gián cùng với đám giặc đó cấu kết, phá hỏng đại trận phòng hộ của tộc ta."
"Mới có những chuyện sau này."
Máu trên mặt đất từ từ lan ra, kéo dài đến chân Nguyên Tân Toái, nhuộm đỏ đế giày của hắn.
Nguyên Tân Toái đứng dậy, hắn bước trên nền đỏ rực, "Đám người đó, tàn nhẫn lột da tộc nhân của ta, lấy đi trái tim của các nàng, ngay cả hài nhi cũng không buông tha."