Tô Lâm Yến chậm rãi cúi người, cúi đầu không nhìn nàng, toàn thân run như cầy sấy, cổ họng đau đớn như bị đâm vô số kim, “Ta, ta xin lỗi…”
Không ai có tư cách nghe ba chữ này hơn Ân Niệm.
Trái với dự đoán của mọi người, Ân Niệm không có biểu hiện gì, mà để nàng cứ giữ nguyên tư thế cúi người rất lâu, sau đó mới đi đến bên cạnh Tô Lâm Yến.
Nàng mỉm cười đỡ người dậy.
“Không sao đâu.” Ân Niệm cười lịch sự và dịu dàng, khiến mọi người đang xem kịch cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hòa giải rồi, đúng vậy, không hòa giải thì còn làm gì được nữa? Người ta đã là đệ tử Thịnh Sơn Tông rồi.
Sắc mặt các đệ tử Thịnh Sơn Tông cũng khá hơn một chút, Thịnh Hồng xoa xoa thái dương, hắn chỉ muốn chuyện này mau chóng kết thúc.
“Được rồi, tất cả vào đi.” Thịnh Hồng vẫy tay với mọi người, “Hôm nay thật sự làm cho người Thịnh Sơn Tông mất hết mặt mũi.”
Bách Biến cũng thu hồi trận pháp, lạnh lùng hừ một tiếng với Tô Lâm Yến.
Mà cũng chính vào khoảnh khắc không ai để ý, Ân Niệm mới ghé sát tai Tô Lâm Yến, nhẹ giọng nói, “Dù sao ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn sẽ không.”
Tô Lâm Yến trợn mắt nhìn chằm chằm, nàng bị câu nói của Ân Niệm làm cho tức giận đến mức mặt mày dữ tợn, cuối cùng tức đến mức ói ra một ngụm máu rồi ngất xỉu tại chỗ.
“Yến Nhi sư muội?”
“Sư muội!”
Các đệ tử Thịnh Sơn Tông lúc này mới chú ý đến nàng, nhao nhao đẩy Ân Niệm ra, đỡ Tô Lâm Yến dậy.
Vị Bạch sư đệ kia hung hăng nhìn Ân Niệm, “Làm người ta ói ra máu, ngươi hài lòng chưa? Đúng là một người đàn bà độc ác!”
Từ ngày hôm qua nàng cứu đứa bé kia, đã định trước là các đệ tử này sẽ không thích nàng.
Bất quá Ân Niệm cũng không để ý.
Ân Niệm hướng đám đệ tử cười rạng rỡ.
“Đúng, ta hài lòng rồi.”
“Tiểu sư muội, chúng ta vào đi, đừng để ý đến bọn họ.” Mạnh Tiểu Thất khoác vai Ân Niệm, dẫn nàng đi qua đám đệ tử đầy căm ghét, trực tiếp vào cửa Thịnh Sơn Tông.
Từ lúc bước qua cánh cửa đó, Ân Niệm cảm thấy trên người như có một luồng sóng vô hình quét qua.
Quả nhiên cánh cửa này là một pháp khí khá lợi hại.
Chỉ tiếc như Lạt Lạt đã nói trước đó, nó chỉ có thể ngăn cản những người dưới Linh Cảnh, đây chẳng phải là oai phong giả tạo, vô dụng sao?
Mà ở bên ngoài Thịnh Sơn Tông, cậu bé đang ẩn mình trong đám đông lặng lẽ thò đầu ra từ góc khuất.