"Hừ, không có cửa đâu, đã vào mắt của lão ăn mày này thì phải làm đồ đệ của ta."
Lão ăn mày cực kỳ vô lý, hắn hành sự tùy tâm sở dục đã quen, người khác có tật xấu nhiều nhất là thích uống rượu, hoặc thích nuôi những thứ kỳ quái.
Lão ăn mày thì lợi hại rồi.
Hắn thích thu đồ đệ.
Nhìn thấy người có tiềm năng thì liền kéo về núi của mình.
"Ta không... ừm!" Ân Niệm còn muốn từ chối, nhưng một vật tròn vo đã bị nhét vào miệng Ân Niệm.
"Cái gì vậy!" Ân Niệm giật mình, vật đó vào miệng là tan, còn chưa kịp để nàng nhổ ra đã hóa thành một luồng khói lạnh lẽo, thuận theo cổ họng nàng đi xuống.
"Đừng sợ tiểu sư muội, đây là Linh Quả chỉ có ở Cự Nhân Sơn chúng ta, Phi Yên Quả, bên trong đều là linh lực tinh thuần, ngươi cảm nhận thử xem?"
Ân Niệm vội vàng kiểm tra cơ thể, quả nhiên quả cầu linh lực màu trắng trong cơ thể đang vui vẻ nhảy nhót.
Quả cầu ma lực màu đen bên cạnh không vui vẻ co rụt lại vào góc, quay lưng lại với Ân Niệm, rõ ràng là vì nó không hấp thu được mà đang giận dỗi với Ân Niệm.
Chúng ta còn có rất nhiều thứ tốt đẹp ở đây, và hoàn toàn không có chuyện dục tốc bất đạt. Mạnh Tiểu Thất nắm tay Ân Niệm nói: “Sư phụ tuy hơi kỳ quặc, nhưng đối với đồ đệ thì tốt khỏi bàn!”
“Ban đầu có rất nhiều người đến rồi lại đòi đi, nhưng cuối cùng đều tâm phục khẩu phục sư phụ, tranh nhau ở lại.”
“Ta có việc phải làm!” Ân Niệm nhìn chằm chằm những quả chứa đầy linh lực trên tay Mạnh Tiểu Thất, có chút lung lay không khống chế được, nhưng nhanh chóng bị nàng đè xuống, “Ta không thể cứ ở mãi trong núi này.”
“Ha ha ha ha, sư muội ngươi đáng yêu quá, ai nói chúng ta sẽ cứ ở mãi trong núi này chứ?”
Không ngờ Mạnh Tiểu Thất lại bật cười khúc khích.
“Chúng ta vẫn phải ra ngoài, chỉ là không cho người khác biết thân phận thôi.” Mạnh Tiểu Thất kéo Ân Niệm đi xuống chân núi: “Sư phụ nói ngươi đến từ Vạn Thú Quốc, ngươi không quen thuộc gì với Ngũ Châu nhỉ? Vậy thì cứ ở đây trước đi.”
“Khoan đã, ngươi nói đây là Ngũ Châu?” Ân Niệm giật mình thốt lên: “Ta đã ngất bao lâu rồi mà đến Ngũ Châu vậy?”
“Sư phụ đi nhanh lắm, lát là đến thôi.” Mạnh Tiểu Thất vừa nói vừa kéo nàng đến trước một cửa hang tối om: “Ngươi cứ ở đây đi, ta ở hang bên cạnh ngươi.”
“Ở… hang?” Ân Niệm thật sự choáng váng.
Ngay cả ở Ma Giản nàng cũng chưa từng ở hang, các đại ma đã cho nàng phòng ốc.