Người mặc đồ đen nói xong, liền nhìn về phía Ân Niệm bên cạnh.

“Ta đi với các ngươi, đừng làm hại người vô tội!” Trang Nhàn tâm thầm giật mạnh.

“Bị nàng nhìn thấy rồi, vậy thì không thể tính là vô tội.” Người mặc đồ đen cười lạnh rút pháp khí trường đao của mình ra, uy áp địa linh cảnh đỉnh phong áp lên người Ân Niệm khiến nàng có chút thở không ra hơi.

Nàng theo bản năng giải phóng linh lực bảo vệ gân cốt của mình, bằng không lại gãy xương.

“Nhân linh cảnh hai sao?” Người mặc đồ đen kinh ngạc, người phụ nhân này nhìn chỉ khoảng mười tám tuổi.

Thế mà đã là nhân linh cảnh hai sao rồi?

Cái… cái này là con cháu của thế lực nào? Động vào nàng có ảnh hưởng không?

Ý niệm này vừa xuất hiện, người mặc đồ đen lại cảm thấy cổ mình ngứa.

Khoảnh khắc tiếp theo máu tươi phun trào từ cổ họng bị cắt của hắn ra, người mặc đồ đen trợn tròn mắt, ngã thẳng xuống, một giây liền mất đi hơi thở.

“Đại ca!” Người bên cạnh sợ hãi cả kinh, “Ai!”

Ân Niệm cũng sợ hết hồn.

Nhưng rất nhanh tiếng chùy miệng đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng.

Ân Niệm sợ hãi quay người đối mặt với một ông lão ăn mày thiếu hai răng cửa, đầu tóc bù xù, một chân đi giày, một chân trần.

Ông lão ăn mày nhìn như có thể bị một tay ấn ngã.

Đôi mắt kia lại sáng đến lạ thường.

“Trang Thiên vấn cũng thật là, con trai mình bị vây quanh rồi, cũng không đến quản quản, còn dùng đến nhân tình duy nhất, gọi ta cái lão già thối này đến, ực ~” Hắn đánh một cái ực.

Nói đến người nhà họ Trang, nhưng mắt lại chết trân nhìn chằm chằm Ân Niệm.

Trang Nhàn nhìn bộ dạng của người này, liền biết là cha mình dùng cái lệnh bài đưa tin gọi tới.

Vị này… hẳn là sư phụ thần bí của Trang Thiên vấn năm đó rồi.

“Là, là sư công sao?” Trang Nhàn cẩn thận hỏi.

Lão ăn mày lại xua tay tỏ vẻ khinh bỉ về phía hắn, “Ngươi đứng sang bên chờ đi.”

Rồi lão ngoảnh mặt lại, hoàn toàn không để ý đến những người áo đen đang trừng mắt nhìn hắn, ung dung nhìn Ân Niệm, cười hỏi: “Tiểu cô nương này, có sư phụ chưa vậy?”

Ân Niệm cảnh giác nhìn lão già, Lạt Lạt đứng trước mặt Ân Niệm, vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Tsk, ngươi cái tên lùn tịt này… Ơ?” Lão ăn mày nhìn Lạt Lạt, nói được nửa câu thì sắc mặt thay đổi.

Ân Niệm thấy trong mắt lão ăn mày hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Lạt Lạt!” Ân Niệm lập tức kéo Lạt Lạt ra sau lưng mình, che khuất ánh mắt của lão ăn mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play