“Vị đại nhân kia đâu?”

“Vị đại nhân kia sớm đã đi Hồng Nhan Lâu rồi, nếu hắn ở đây, đoán chừng ma tộc sẽ không thành công, than ôi.”

Hơi thở ma tộc rất dễ nhận ra, Ân Niệm nếu không phải linh ma hợp nhất, đoán chừng lập tức sẽ bị lộ.

Cho nên khi mọi người đã cho rằng ma tộc nhân tấn công gia miếu, sẽ không còn nghi ngờ Nguyên Tân Toái nữa, chỉ nghĩ Nguyên Tân Toái đi Hồng Nhan Lâu khiến ma tộc có cơ hội.

Mà cho dù bọn họ nghi ngờ Nguyên Tân Toái, cũng không làm gì được hắn.

Một vị trận pháp sư cảnh giới Tiểu Thần muốn chạy thì không dễ sao?

Ân Niệm nhẹ nhàng thở dài: “Là ta đã nợ hắn rất nhiều ân tình…”

Không biết Nguyên Tân Toái lúc này đang làm gì.

Tại Hồng Nhan Lâu, Nguyên Tân Toái nhìn vị lâu chủ run rẩy quỳ trước mặt mình, lại đem thân thể Ân Niệm lấy ra ôm vào trong lòng.

Hắn lại tìm nhiều trâm cài tóc xinh đẹp, từng cây từng cây thử trên đầu Ân Niệm.

Đột nhiên, Nguyên Tân Toái như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu hỏi lâu chủ: “Ngươi ngủ có cởi quần áo không?”

Lâu chủ ngẩn ra, lắp bắp căng thẳng: “Cái gì? Nếu, nếu tự mình ngủ, áo ngoài, là, là phải cởi chứ?”

Nguyên Tân Toái nhíu mày.

“Vậy nếu ngủ cùng người khác thì sao?” Nguyên Tân Toái lại hỏi.

Hồng Nhan Lâu vốn là chốn phong trần, nàng cứ tưởng Nguyên Tân Toái đang hỏi về chuyện đó, người chủ lâu vô thức đáp: “Nếu ở lầu này, nam nữ tình ý hợp, người người nguyện ý… đương nhiên là cởi hết rồi!”

“Phải cởi?” Nguyên Tân Toái nhìn chằm chằm y phục trên người Ân Niệm, chìm vào suy tư sâu sắc.

Người chủ lâu sợ đến hồn phi phách tán.

Ngay lúc Nguyên Tân Toái còn đang do dự, may mắn thay Bạch gia đã sai người tới mời hắn.

“Đại nhân, tiểu thư nhà ta đã ngất đi, ngài có về xem không?” Người đến mặt mày kinh hãi, nàng cũng sợ vị đại nhân có thể bóp chết nàng trong lòng bàn tay này.

Nguyên Tân Toái lập tức thu hồi thể xác của Ân Niệm.

Sắc mặt âm trầm đi về phía Bạch gia.

Bạch gia lúc này loạn như tơ vò, đám gia nô tụm lại lo sợ không biết nếu Bạch gia sụp đổ thì bọn họ sẽ đi về đâu.

Vài vị tộc lão tức đến ngã bệnh, Nguyên Tân Toái ung dung tiến vào phòng Ân Niệm.

Vừa mở cửa, vốn tưởng sẽ thấy cảnh Ân Niệm nằm trên giường hấp hối, không ngờ mở cửa ra lại ngửi thấy mùi cơm thơm phức.

“Ai! Đóng lại đóng lại!” Ân Niệm lập tức nói: “Ta đã dặn đám nữ nô không được vào, đừng để các nàng nhìn thấy, mau tới đây, có đồ ăn ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play