Lâm Sơ Dao miễn cưỡng ký tên nhận hoa. Lương Tấn Dã đúng là đầu óc có vấn đề, gửi nhiều hoa như vậy chẳng khác nào tăng thêm việc cho nhân viên vệ sinh. Chiếc váy kia chắc chắn cũng là do anh ta gửi.
Chín mươi chín bó hoa hồng nhanh chóng chất đầy hậu trường, chiếm diện tích vô cùng. Lâm Sơ Dao đau đầu không thôi: "Vi Vi, giúp mình mang hết ra ngoài vứt đi."
Kiều Nhã hừ lạnh, ngẩng cao đầu đá văng mấy bó hoa chắn đường, bước ra ngoài: "Giả vờ cái gì? Vứt đi thì ai biết cô hủy hôn với Tam ca là vì cặp kè với Lương Tấn Dã."
Từ khi nhà họ Hách gặp chuyện, cô ta liền nhanh chóng bám lấy Lương Tấn Dã và Tống Nguyên Triết, sợ người ta không biết mình là kẻ ham giàu ghét nghèo. Giờ lại giả vờ thanh cao, đúng là một đóa "bạch liên hoa" to tướng.
Lâm Sơ Dao nhớ lại lời Hách Hàn Xuyên từng nói rằng anh không yêu Kiều Nhã, ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt, cố ý đưa chân ra ngáng khi cô ta đi ngang. Kiều Nhã không đề phòng, lập tức ngã sấp mặt vào đống hoa hồng, vô cùng thê thảm.
Lâm Sơ Dao cười rạng rỡ: "Tôi chẳng giả vờ gì cả, thích Lương Tấn Dã là vì anh ta có tiền. Cô thích mấy bó hoa tôi coi như rác này thì tôi tặng cô. Lần sau muốn thì cứ nói, không cần giành giật."
Kiều Nhã: "..." Cái cô ngốc này từ khi nào nói chuyện sắc bén như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT