Trì Trường Dạ nhìn về phía Cổ Dao. Dược tề là do Cổ Dao làm, liệu có nên nói ra hay không còn tùy thuộc vào ý của Cổ Dao.

Cổ Dao bình tĩnh nói: "Là dược tề ta làm. Ngươi muốn không?" Đột nhiên, mắt hắn sáng rực lên, nhìn Điền Phi Dung: "Loại dược tề này có thị trường không? Có bán được không? Bán được bao nhiêu tiền?"

Hắn thí nghiệm tốn không ít bạc và linh châu, không thể chỉ dựa vào một mình Trì Trường Dạ bán linh phù. Hai người họ hiện giờ tương đương với quan hệ hợp tác. Chỗ nào cũng để Trì Trường Dạ bỏ tiền ra thì hắn sẽ không còn mặt mũi.

Trì Trường Dạ gật đầu: "Không tệ. Là Tiểu Dao làm. Hiệu quả chữa ngoại thương rất tốt, có lẽ ở tầng tu sĩ cấp thấp sẽ có giá trị thị trường tốt."

Vậy là cả hai phu phu đều chui vào hũ tiền rồi. Điền Phi Dung càng nhìn càng thấy hai người này có tướng phu thê. Hắn sờ cằm: "Có sẵn dược tề không? Ta mang về cho ca ca ta xem thử. Thực ra, không cần nói đâu xa, chính Điền gia chúng ta cũng rất cần các loại đan dược và thuốc chữa ngoại thương." Mua được đan dược phẩm cấp cao từ Cổ gia đâu có dễ. "Nhưng có một điểm, đây là đồ ngươi học được ở Cổ gia sao? Nếu là đồ của Cổ gia, sợ rằng người của họ sẽ tìm phiền phức."

Cổ Dao híp mắt cười: "Yên tâm, không phải đồ của Cổ gia. Là ta tự mình làm. Sau khi ăn cơm, ta sẽ pha chế hai lọ cho ngươi mang về xem thử."

"Vậy thì tốt rồi! Ha ha!" Điền Phi Dung đã có thể tưởng tượng Cổ gia sẽ hối hận đến mức nào. Xem ra Cổ Dao tuy tư chất tu hành kém, nhưng lại rất có thiên phú về đan thuật. Đáng tiếc, tư chất tu hành lại là điểm yếu, sau này đan thuật cũng khó mà phát triển.

Sau bữa cơm, Cổ Dao vào phòng mình mày mò chưa đầy nửa giờ đã đi ra, đưa cho Điền Phi Dung hai cái bình sứ. Điền Phi Dung vội cáo từ, mang theo dược tề về nhà. Nếu dược tề này thật sự hiệu quả, hắn đã lập được một công lao to lớn. Nghĩ đến đó, hắn mừng như bay.

Đương nhiên khi Điền Phi Dung đi, hắn cũng mang theo số linh phù mà Trì Trường Dạ đã chế tác, và để lại một vạn lượng ngân phiếu. Một tấm linh phù cấp thấp có giá trị một trăm lượng bạc, nên với tu sĩ, bạc chẳng thể tiêu xài được bao lâu. Cũng có thể thấy được Cổ Dao trước đây sống ở Cổ gia ra sao.

Trì Trường Dạ giao toàn bộ ngân phiếu cho Cổ Dao: "Hiện tại ta không có gì phải tiêu. Ngươi luyện dược cần tiền, ngươi cứ cầm lấy."

Cổ Dao do dự một chút rồi nhận lấy. Trì Trường Dạ nói không sai, hắn quả thực cần nhiều bạc. Cùng lắm thì hắn sẽ tìm cách chữa trị nội thương cho Trì Trường Dạ. "Được rồi, tạm thời cứ để ta giữ. Ngươi cần dùng thì cứ nói một tiếng."

Trong tay có chút dư dả, kết quả là ngày hôm sau, Cổ Dao lại chạy ra chợ, hào phóng tiêu hơn 5000 lượng ngân phiếu. Có lẽ vì tiểu bối của Lư gia và Cổ gia đều không rảnh tay để gây rối với Cổ Dao, nên chuyến đi chợ này thuận lợi vô cùng. Sau khi mua sắm xong, hai người tay xách nách mang về nhà. Nếu nói trên đường có gì bất ngờ, thì đó là Trì Trường Dạ thu hút một đống ánh mắt đánh giá. Sau khi hắn rời đi, tiếng bàn tán càng nhiều hơn.

"Không phải nói Cổ Dao gả cho một tên xấu trai làm nam thê sao? Nhìn tướng mạo của người đàn ông kia, tuyệt đối thuộc hàng thượng thừa, không hề kém mấy thiếu gia của ba gia tộc kia."

"Không chừng Cổ Dao thấy tên trước quá xấu, liền quay sang tằng tịu với tên khác," có người ác ý nói.

"Đừng nói bừa. Hai ngày trước ta có gặp người đàn ông này, trang phục y hệt, chỉ là vết thương trên mặt đã lành. Không ngờ hắn lại có dung mạo đẹp như vậy."

"Cổ Dao ở Cổ gia có địa vị gì? Hừ, ngay cả hạ nhân cũng sống tốt hơn hắn. Chuyện này có gì khuất tất mà không đoán được? Có thiếu gia gia tộc nào lại bị gả đi như vậy, không một nghi thức gì đã bị đuổi ra ngoài? Tên thiếu gia chính tông của Cổ gia còn mặt dày chỉ trích Cổ Dao ăn trộm tài vật trong nhà. Ai mà ngờ đó là Cổ Dao dùng lệnh bài Trường Tiên Môn trên người để đổi lấy. Người Cổ gia làm việc cũng thật thiếu suy nghĩ."

Người thường cũng không thể nhịn được. Nhưng Cổ gia có một lão tổ tông Trúc Cơ kỳ trấn giữ, họ làm việc thiếu suy nghĩ đến đâu thì người khác cũng chẳng dám chỉ trích. Nhiều nhất là sau lưng bàn tán. Chỉ có thể trách Cổ Dao tư chất kém, vận mệnh không tốt, mới rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Trong phòng Cổ Dao, trên bàn, dưới đất đều là chai lọ, bình sứ và các loại linh thảo, dược thảo vương vãi khắp nơi. Giường chiếu bị dồn vào một góc, trông thật đáng thương. Nhưng Cổ Dao dồn toàn bộ tinh lực vào việc tinh luyện thảo dược, không hề bận tâm đến hoàn cảnh. Đời trước, hắn cũng không phải là người thích hưởng thụ, càng thích dầm mình trong phòng dược tề.

Nước thuốc cuối cùng cũng hoàn hảo hòa quyện vào nhau. Cổ Dao thu lại tinh thần lực gần như đã khô kiệt. Dù sắc mặt tái nhợt, nhưng mày hắn lại giãn ra, đổ thứ dược tề màu xanh nhạt vào một cái bình sứ bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play