“Đinh” một tiếng, thang máy đến đại sảnh.
Lâm Họa vừa bước ra, bộ phận lễ tân đã chờ sẵn.
Người đi cùng cô nhanh chóng báo cáo:
“Quản lý Lâm, mấy sinh viên kia khăng khăng nói có người tự sát trong khách sạn, đòi chúng ta tra số phòng… Giờ đã ầm ĩ lắm rồi… Nếu lỡ tiết lộ thông tin riêng tư khách, không chừng chúng ta sẽ bị kiện ngược…”
Ở quầy lễ tân, một cô gái mặc áo len trắng cực kỳ kích động, nắm tay đập mạnh lên mặt đá cẩm thạch:
“Đừng lãng phí thời gian nữa! Nếu xảy ra án mạng, khách sạn các người không thoát khỏi trách nhiệm đâu!”
“Xin lỗi cô, chúng tôi không có quyền hạn này. Xin chờ một lát, quản lý của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.” Nhân viên lễ tân nhẹ giọng trấn an.
Hai lễ tân khác lại len lén nhìn chàng trai mặc áo khoác đen đang dựa vào quầy.
Cậu thảnh thơi rút tờ tờ rơi khuyến mãi từ giá tài liệu bạc rồi cúi đầu xem.
Dáng người cậu cao gầy, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, còn ngũ quan thì sắc nét với lông mày đậm thẳng, sống mũi cao, môi mỏng khép chặt. Đường nét khuôn mặt gọn gàng và sáng sủa kết hợp với làn da trắng lạnh, khiến cả người cậu toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt va chạm với hai cô lễ tân. Đôi mắt cậu dài hẹp, khóe mắt hơi câu, hai mí rõ ràng, đuôi mắt hơi nhếch. Ánh nhìn lúc này tưởng chừng hờ hững nhưng lại sâu thẳm, mang theo khí chất xa cách ngông cuồng.
Hai lễ tân đỏ mặt, vội cúi xuống, tim đập loạn nhịp.
Cậu đặt tờ rơi lại chỗ cũ rồi nói với cô gái đang sốt ruột bên cạnh một cách thản nhiên:
“Quá mười lăm phút mà quản lý của các cô chưa đến, tôi có thể khiếu nại lên tổng bộ, cũng như khiếu nại khách sạn này.”
Đúng lúc đó, Lâm Họa đi tới và nghe được câu này thì chỉ hận đến nghiến răng.
Ở đâu chui ra vị tổ tông thế này, nắm rõ tiêu chuẩn dịch vụ của họ thế!
Cô bất giác tăng tốc, giày cao gót gõ “cộp cộp” trên sàn, gần như chạy luôn.
Nghe cậu nói vậy, cô gái mặc áo len nhìn lễ tân bằng ánh mắt đe dọa.
Lễ tân cười gượng. Bên ngoài cô vẫn tỏ ra lễ phép nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: khách này không dễ đối phó, hay là hối quản lý Lâm nhanh hơn nữa vậy.
Cô gái không thúc dục lễ tân nữa, bèn xoay qua nhìn chàng trai đang mải cắm cúi bấm điện thoại. Thấy đối phương vừa cười vừa chat với ai đó, cô lập tức nổi giận rồi giật phắt lấy điện thoại:
“Bạn gái sống chết chưa rõ, vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng tán tỉnh à?!”
“Tôi đã có mặt ở đây rồi, cậu còn muốn sao nữa? Giờ là khách sạn không cho chúng ta lên mà!” Chàng trai cũng tức tối, tiến lại gần với gương mặt đầy dữ tợn.
Cô gái ném điện thoại vào người cậu ta:
“Nếu Kỳ Kỳ có mệnh hệ gì, cậu đừng hòng yên thân!”
“Tôi nói lại lần cuối, chúng tôi đã chia tay rồi. Nếu không vì tình nghĩa cũ, tôi chẳng thèm dính vào cái chuyện vớ vẩn này đâu!” Cậu ta nhìn cô đầy khinh miệt, giễu cợt:
“Con gái các cô đúng là rắc rối, ầm ĩ vô lý!”
“Bốp!” Cậu ta bị cô gái tát thẳng vào mặt.
Tiếng tát giòn vang khiến mọi người xung quanh sững sờ.
Lâm Họa nghe thấy thì lập tức dặn nhân viên đi cùng:
“Ngăn xung đột giữa khách hàng lại.”
Cô còn nhấn mạnh:
“Nhớ bảo vệ cô gái.”
Nhân viên mang giày da, chạy nhanh về phía đó.
“Mẹ nó…” Chàng trai sững lại rồi giận dữ mà vừa giơ tay lên định đánh trả, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì đã bị chàng trai cao gầy kẹp chặt hai vai, ép cậu ta lùi lại, đè thẳng lên quầy lễ tân.
“Tạ Hi Nguyên, cậu làm gì đấy!” Cậu ta tức tối quát, “Chuyện này không liên quan đến cậu!”
Tạ Hi Nguyên thản nhiên đáp:
“Dù sao cũng không thể để cậu đánh phụ nữ chứ?”
“Là cô ta ra tay trước!” Cậu ta gầm lên, “Cô ta tát tôi một cái!”
“Đàn ông thì phải rộng lượng một chút.” Tạ Hi Nguyên bề ngoài thì khách khí phủi bụi trên vai đối phương, nhưng cánh tay thì vẫn ghì chặt dưới cổ khiến cậu ta hoàn toàn không thể động đậy.
Cô gái đứng sau lưng Tạ Hi Nguyên thở dốc, lòng bàn tay run rẩy, não bộ vốn bị kích thích giờ dần tỉnh táo lại rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái tát kia là do xúc động mà vung ra, may thay, có Tạ Hi Nguyên ở đây.
Khi nhân viên lễ tân chạy tới cũng nhẹ nhõm ra mặt, mở lời:
“Xin lỗi, đã để quý khách chờ lâu, quản lý chúng tôi đã đến.”
Sảnh lớn khách sạn rộng cả ngàn mét vuông, đèn chùm pha lê khổng lồ cùng từng dãy đèn chiếu sáng đồng loạt sáng lên, nền đá cẩm thạch bóng loáng đến mức có thể soi rõ bóng người.
Lâm Họa sải bước đi tới, sự ồn ào lúc đêm khuya khiến cái đầu vốn đã mệt mỏi bị đau nhức âm ỉ, cô cố gắng giữ tư thế nhã nhặn, nhanh chóng tiến đến quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi là quản lý trực hôm nay, Lâm Họa.”
Giọng nói của cô mềm mại, không phân biệt được là do nghề nghiệp rèn luyện hay trời sinh đã dịu dàng, dễ nghe. Trên gương mặt cô nở nụ cười ôn hòa, trầm tĩnh.
Sự xuất hiện của cô phá tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Tạ Hi Nguyên buông tay, ánh mắt dừng lại nơi bảng tên trước ngực cô rồi thoáng trầm ngâm.
Cô gái vội vàng giơ điện thoại lên, gần như dí sát vào mặt Lâm Họa, liên tục nói:
“Đây là bạn học của tôi, cô ấy định tự tử! Cô ấy đang ở trong khách sạn này, không phải nói đùa đâu, nếu không cứu thì không kịp nữa rồi!”
Cô lại đẩy hai giấy tờ đặt trên quầy, đưa về phía Lâm Họa:
“Đây là căn cước và thẻ sinh viên của tôi!”
Lâm Họa liếc mắt, thấy tên cô gái là Tần Khả Hinh.
Sau đó cô nhận lấy điện thoại, nghiêm túc nhìn mấy giây. Đây là video phát trực tiếp, chỉ có khung cảnh trong phòng tắm. Ở đó, một cô gái đang nằm trong bồn tắm, tay cầm chai rượu vang đỏ, mái tóc dài rối bời ngâm trong nước. Hốc mắt và má cô ấy đỏ bừng, trông vừa yếu đuối vừa suy sụp, còn hơi ngà ngà say.
Cô gái ngửa đầu tu rượu trực tiếp từ chai.
Trên bàn cạnh đó đặt cây nến thơm màu tím cùng một con dao gọt trái cây gấp màu bạc. Dựa vào nội thất phòng tắm và phong cảnh ngoài cửa sổ, Lâm Họa đã xác định đây chính là phòng Tổng thống tại tầng cao nhất của khách sạn.
Cô đặt điện thoại xuống, hỏi:
“Cô ấy tên gì?”
“Trâu Kỳ. Chữ ‘Trâu’ là chữ có bộ Phản Nhĩ, chữ ‘Kỳ’ là chữ có bộ ‘Vương’.”
Lâm Họa nghiêng người, dặn lễ tân:
“Tra số phòng.”
“Nhưng mà…”
“Nếu có vấn đề gì, tôi chịu trách nhiệm.” Lâm Họa quả quyết.
Tần Khả Hinh thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Lâm Họa thuận mắt hơn nhiều.
Vài giây sau, hệ thống hiển thị Trâu Kỳ đã check-in vào phòng Tổng thống 3888 lúc 20:10 tối nay.
Bạn trai cũ của Trâu Kỳ là Chu Hạo giễu cợt:
“Tự tử cũng không quên thuê phòng Tổng thống, không biết là muốn chết sang trọng hay muốn kiếm view nữa.”
Tần Khả Hinh trừng mắt nhìn Chu Hạo, khi cô định nói gì đó thì Lâm Họa đã khéo léo đứng chắn giữa hai người, nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân:
“Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, lên thôi.”
Tần Khả Hinh không thèm để ý tới Chu Hạo nữa mà nhanh chóng theo bước Lâm Họa đi về phía thang máy.
Chu Hạo lẽo đẽo theo sau, ánh mắt cậu ta lượn trên thân hình uyển chuyển của Lâm Họa, cuối cùng dừng lại ở đôi chân thon dài bọc trong tất da màu nude, lộ rõ vài phần thèm muốn.
Vai Chu Hạo ra bị ai đó đè xuống, lập tức bị đẩy lùi lại sau rồi thấy Tạ Hi Nguyên đút hai tay vào túi, lười nhác bước lên trước, Chu Hạo bị thái độ ngang ngược này chọc tức nhưng biết lúc này mình không thể đắc tội đối phương nên đành nuốt cục tức vào bụng, chỉ có thể trừng mắt lườm sau gáy cậu.