"Cái gì mà không thèm thịt? Phân biệt rõ thịt là gì đi!" Tả Phiết Tử hài lòng nhìn chằm chằm La Tuấn Hi ăn gà xé phay trộn mì.
Một bát, rồi lại một bát nữa. Nhìn cái cách cậu ta ăn, ai cũng tưởng cậu ta sẽ ăn thêm bát thứ ba.
Tả lão hán ngập ngừng: "Hôm nay hay là đừng đi săn heo nữa."
"Không được. Việc nào ra việc đó." Chu Hưng Đức đáp.
Lục Tử bực bội. Tại sao lại không được? Cậu ta dùng chân khẽ đá vào chân Chu Hưng Đức dưới bàn, thầm nghĩ: Anh em cột chèo lại thân, nói chuyện cũng phải chú ý chứ. Không khéo lại sứt mẻ tình cảm. Người ta vừa mới chảy máu mũi, mặt mày tái mét, người thì vốn yếu ớt, anh còn bắt người ta đi săn heo. Chẳng hiểu Đức ca nghĩ gì, người ngoài lại tưởng anh chỉ biết có tiền. Với lại, không phải còn có mấy anh em mình đây sao, cứ phải bắt em rể anh làm gì?
Nhị Trụ Tử lại hề hề cười. Ngồi xổm ở trước cửa nhà họ Tả, cậu ta cảm thấy trong lòng sướng rơn. Cậu ta thích nhất là xem mấy thằng mọt sách bị đánh. Đời cậu ta chưa được chứng kiến "Văn Khúc Tinh" nào bị đánh cả, chỉ cần nghe tiếng cạo gió kêu oai oái là đã thấy khoái trá rồi. Chứ từ bé đến giờ chỉ có mấy đứa nghịch như cậu ta bị ăn đòn thôi, thế thì bất công quá. Mà đại ca cậu ta cũng bảo không đi săn heo không được. Nhị Trụ Tử càng thấy sướng. "Văn Khúc Tinh" thì ghê gớm gì, học giỏi thì có gì đáng tự hào? Đại ca cậu ta bảo không được là không được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT