"Đức Tử, nhà ngươi bên đó, chỉ có mười lăm lượng bạc để chia cho mấy anh em các ngươi thôi."
Chu Hưng Đức cười khẩy một tiếng. Bà thím vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết vì Lan Thảo, giờ đã nghĩ giở trò mèo, đúng là kiểu người "lấy tiền kêu cha": "Lời này của thím, cháu tin được sao?" Thật là đồ quỷ dối trá.
"...Không lừa ngươi."
Trong lòng Chu Hưng Đức tức giận sôi sục: "Thím à, cháu vẫn gọi thím một tiếng 'thím', vì nể nhà ta, vì nể bác cả, cháu kính thím là người lớn. Sau này chúng ta cũng phải sống chung dưới một mái nhà, ngẩng mặt cúi đầu đều thấy nhau. Cháu khuyên thím, đừng giở những trò vặt vãnh vô ích đó ra. Thật sự, chả thú vị gì cả. Thím giấu giếm thế nào, lòng dạ cháu sáng như gương. Nhà ta căn bản không thể nào chỉ tích cóp được có bấy nhiêu tiền. Nếu thím cứ không thành thật, cứ nhỏ giọt như vắt dầu mè, phải để cháu nói lời nặng nề mới chịu nhả ra một chút, thì chi bằng cháu ra ngoài kia, kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Như chị dâu hai nói, cháu thấy chị ấy nói rất có lý."
Vợ Chu Hưng An lập tức ưỡn thẳng lưng.
Chu Hưng Đức nhíu mày nói tiếp: "Đến lúc đó, cháu sẽ mời cả người nhà mẹ đẻ của các chị dâu tới, cháu cũng phái người đón cả cha vợ của cháu nữa. Thím đừng bảo là không liên quan đến họ, vì ai rồi cũng thành gia lập thất, nhạc phụ tương lai cũng phải nhờ cậy. Cháu muốn chia, thì phải chia cho rạch ròi cái gia này. Ai sai, đều phải nói ra hết. Nếu cháu có lỗi, cháu không trốn tránh, cháu không chiếm của ai một đồng. Cũng để anh hai đừng có lúc nào cũng nói cháu lấy Lan Thảo ra uy hiếp các người. Cháu cũng muốn hỏi một câu, cháu uy hiếp cái gì chứ, hả? Chẳng lẽ uy hiếp các người đừng gạt cháu? Uy hiếp các người phải cho cháu nhận được phần của cháu, không để các người chiếm được tiện nghi nên các người cho là bị thiệt à?"
Chu Hưng Đức tức đến mức nhắm nghiền mắt. Vừa rồi nhìn mấy chị dâu tức đến muốn hộc máu khi nghe những lời này, là đã lộ hết tâm tư rồi. Bà thím nói sẽ chia công bằng, các chị ấy liền nháo nhào xông vào phòng. Hóa ra công bằng cũng không được, xem kìa, đây chính là người nhà họ Chu. Thường ngày trong thôn còn khen nhau, bảo người nhà họ Chu đoàn kết lắm. Thế này á? Cháu kiến nghị cả thôn nên chia nhà hết đi, xem cuối cùng nhà nào không vì tiền bạc mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, mới là thật sự đoàn kết.
Đôi mắt của anh hai Chu Hưng An lóe lên. Đức Tử vẫn còn chưa hiểu, người anh hai này đang thầm cổ vũ nó trong lòng đấy. Anh hai cảm thấy cái kiến nghị của Đức Tử kia rất hay, tốt nhất là mời cả nhạc phụ của các anh em tới, cùng nhau chia gia cho nó đơn giản. Anh ta đang thầm cầu nguyện: "Đức Tử, em mau làm ầm lên đi, em phất tay bảo đi gọi cha vợ của em đi, anh hai sẽ đi theo em ăn theo."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT